Lúc này, cách đó một lối đi, Trình Diệu Vi mới từ từ mở mắt.
Khi cô tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là giật mình vì thời gian đã trưa, gần mười giờ.
Sau một lúc bình tĩnh lại, Trình Diệu Vi mới nhớ ra nhiệm vụ của cô đã hoàn thành được 50% rồi, thời hạn vẫn còn.
Tuy vậy, cô vẫn mơ hồ trước yêu cầu mà hệ thống đặt ra cho mình.
Hệ thống nói là nhiệm vụ lần này phải khiến nam chính yêu nữ chính hơn, thể hiện thông qua hành động.
Nhưng mà mối quan hệ của họ mới có sự thay đổi, làm sao có thể khiến Tư Tử Phàm say mê cô sâu đậm được? Chung quy lại vẫn rất khó để thực hiện.
Rời khỏi giường, Trình Diệu Vi đi vào nhà vệ sinh rồi soi mình trước gương, nhìn rõ vết thương đã đông máu lại, cảm giác vẫn còn tê.
“Trình Diệu Lan, tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”
Cô tự dặn mình như thế thì nghe bên ngoài có tiếng gọi cửa, giọng nói của người hầu truyền đến: “Thiếu phân nhân, lão phu nhân cho gọi người tới đó.”
“Tôi biết rồi.”
Trong một thoáng, Trình Diệu Vi có dự cảm không lành.
Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn mặc chỉnh tề xong, cô tới chỗ bà nội.
Lúc này chỉ suy đoán bà có việc cần nên mới gọi cô, hoàn toàn không biết trước được có sự hiện diện của mẹ con Lâm Thu Hiền ở đó.
***
Trong phòng khách, bà cụ vẻ mặt ủ rũ, Cố Tuệ Nhàn cũng không lấy làm vui vẻ gì.
Có nhắm mắt cũng biết bọn họ tới đây để kiện cáo gây chuyện.
Cứ tưởng Lâm Thu Hiền lương tâm cắn rứt, đem quà tới biếu để chuộc lỗi với bà nội nhưng hóa ra không phải, tất cả đều có nguyên do cả.
Trình Diệu Vi đã kết hôn với Tư Tử Phàm, là người của nhà họ Tư.
Xét ở một góc độ nào đó, Trình Diệu Lan là em của cháu dâu bà, cũng tính là người trong cùng một gia đình.
Nhưng thái độ của họ với Trình Diệu Vi thì khác hẳn, giống như kẻ thù không đội trời chung vậy.
Nếu không như thế, Lâm Thu Hiền chẳng vì chút xích mích nhỏ mà tới tìm nhà họ Tư để đòi lẽ công bằng.
Bà ta làm vậy là muốn dồn Trình Diệu Vi vào thế khó xử đây mà.
Nhưng trước mặt bà nội với Cố Tuệ Nhàn, Lâm Thu Hiền lại làm ra vẻ một người mẹ tốt:
“Thật ra tôi đến đây là để thăm Diệu Vi.
Hôm qua con bé cũng bị thương, không biết bây giờ như thế nào rồi.
Nói gì thì nói chúng tôi cũng là người một nhà, không thể không quan tâm đến nhau.
Dù là Diệu Lan hay Diệu Vi, tôi đều đối xử công bằng hết mực, không có ý thiên vị ai.”
Tiếp đó, bà ta nói thêm: “Sự việc ngày hôm qua ắt hẳn là có hiểu lầm ở đâu đó.
Vì vậy nên tôi mới đến đây để làm rõ mọi chuyện, tránh những xung đột không đáng có về sau.”
Vì muốn đuổi khéo họ đi, bà