Kết thúc cuộc gọi với người bạn ở phòng thí nghiệm, nét mặt của Tư Tử Phàm trở nên đăm chiêu.
Anh không biết làm sao để tìm được chai rượu tối hôm đó, chứng minh sự trong sạch cho Trình Diệu Vi.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Trình Diệu Vi đã nhanh chân khóa môi khiến mặt Tư Tử Phàm ửng đỏ, hai mắt mở to.
Tài xế ngồi phía trước thấy vợ chồng cậu chủ đang hôn nhân, nhanh trí di chuyển tầm nhìn của bản thân sang chỗ khác.
“Ting!”
[Phần thưởng này dành cho bạn.]
Vậy là sau khi làm theo sự hướng dẫn của hệ thống, Trình Diệu Vi đã có hai chiếc túi gấm, có thể truy tìm tung tích của chiếc bình vỡ bất cứ lúc nào.
Sau nụ hôn ngọt ngào ấy, Tư Tử Phàm ngồi thẫn thờ, riêng Trình Diệu Vi lại vô cùng sung sướng khi đạt được mục đích của mình.
“Chồng à, anh hãy cho em biết kết quả kiểm tra dấu vân tay càng sớm càng tốt nhé.
Trong trường hợp không tìm ra thì em sẽ tự mình đi tìm chai rượu tối hôm đó.”
Trình Diệu Vi nói gì, Tư Tử Phàm cơ bản không tiếp thu được.
Từ nãy tới giờ, đầu óc anh chỉ toàn nhớ tới nụ hôn bất ngờ đó, cùng với đôi môi mềm mại của cô.
Giờ nghĩ lại, anh thấy mọi thứ thật tuyệt, càng hạnh phúc hơn khi được hôn người phụ nữ mình yêu.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng căn biệt thự, Trình Diệu Vi mỉm cười bước xuống.
Cô đang chuẩn bị vào trong thì bị anh kéo lại, vô tình chạm vào người nhau: “Nếu lần sau muốn hôn, hãy nói cho tôi biết trước.”
Từ lúc Lâm Thu Hiền bảo Trình Thiên Thành gọi cho con gái, ông vẫn chưa liên lạc được.
Điện thoại Trình Diệu Vi đổ chuông vài lần nhưng không ai bắt máy.
Cuối cùng, ông chỉ có thể dùng lời an ủi Trình Diệu Lan:
“Diệu Lan, bố vẫn chưa liên lạc được với chị của con.
Đợi đến khi gọi được cho Diệu Vi, bố sẽ hỏi rõ sự tình.
Nếu quả thật chị con làm chuyện không phải với con, bố sẽ dạy cho nó một bài học.”
Không dễ dàng cho qua chuyện, Lâm Thu Hiền trừng mắt nhìn ông nói: “Còn hỏi cái gì nữa, rõ ràng là nó hại con bé ra nông nỗi này còn gì? Đây đâu phải lần đầu tiên, từ nhỏ nó đã khó dạy bảo rồi.
Mặc dù bề ngoài nó tỏ ra yếu đuối và hiền hậu nhưng sau lưng chúng lại là một người hung dữ, tâm địa độc ác.”
“Con muốn yên tĩnh một chút.
Bố mẹ có thể ra ngoài được không?” Trình Diệu Lan uể oải lên tiếng, xoay người về phía bức tường.
“Được rồi.
Vậy con nghỉ ngơi đi.”
Ra ngoài phòng bệnh, ông bà Trình Thiên Thành đến gặp bác sĩ để hỏi rõ tình hình của con gái.
Đợi khi hai người đó đi rồi, Trình Diệu Lan mới lấy điện thoại, bí mật gọi cho trợ lý Mỹ Mỹ để hỏi thăm tình hình của Chủ tịch Park.
“Mọi chuyện sao rồi em?”
Kết quả là cô nghe được lời trách móc của Mỹ Mỹ: “Chị Lan, sao chị lại làm như vậy? Suýt chút nữa em bị mất việc rồi đó chị có biết không? Bây giờ Chủ tịch Park với anh Phàm, chị Vi tới nhà hàng ở đường Thập Lục rồi.”
“Cậu trợ lý kia chưa nói gì cho em biết sao? Chị bị ngất, nhập viện rồi.” Trình Diệu Lan lên tiếng.
“Bị