"Cậu đang đưa tôi đi đâu vậy"
Thay vì trả lời câu hỏi của cô hắn lại còn đạp ga chạy nhanh hơn, tốc độ lái xe bây giờ đã vượt quá tốc độ cho phép của đường cao tốc, cô nhìn qua cửa kính, những hàng cột đèn cứ vụt qua vun vút làm cô thất kinh.
Cô là người tham sống sợ chết, có muốn chết thì tự mà đi chết một mình làm ơn đừng kéo cô vào được không? Con người khốn nạn này, trong lòng thì không ngừng gào thét như vậy nhưng ngoài mặt lại tái mét sợ hãi không dám hé răng nửa lời.
Lục Mặc Vũ từ nhỏ đã tiếp xúc với môi trường nghiêm khắc bạo lực, tuy sở hữu nhan sắc trời ban nhưng lại khiến người khác kinh diễm bởi uy áp khó gần của hắn, đó chính là lí do tại sao có nhiều nữ sinh đơn phương như vậy nhưng lại không ai dám cả gan theo đuổi như Diệp Vi Nhã.
Vốn tưởng hắn chỉ là một thiếu gia nhà giàu lạnh lùng, nhưng vào hôm đó, cái hôm nhìn thấy hắn cầm súng thản nhiên gi3t chết một con người đang sống sờ sững mà cảm xúc một chút cũng không giao động.
Cô lúc đó đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về con người của hắn, Lục Mặc Vũ không đơn giản như truyện đã miêu tả.
Chưa kể đến thế lực đằng sau hắn, cần biết là ngộ nhỡ làm hắn không vui, chỉ một cái búng tay cô cả đời liền không thể ngóc đầu lên được, tốt nhất là không nên có một chút liên quan đến hắn, Diệp Vi Nhã đã quyết định, sau khi trở về sẽ chuyển trường!
Lục Mặc Vũ liếc qua gương chiếu hậu xác định không còn kẻ bám đuôi nữa hắn mới từ từ tốc song lấy tập tài liệu ở đằng trước xe đưa cho cô, Diệp Vi Nhã mù mịt cầm lấy, cô hình như đại khái hiểu ra hoàn cảnh bây giờ của mình.
Hết đường cao tốc Lục Mặc Vũ rẽ vào con đường vắng, xung quanh chủ yếu là cây xanh lâu lâu mới có một bóng xe đi ngang qua, đi tầm thêm 20 thì xe dừng lại trước một cánh cổng lớn cao đến 2-3m, được thiết theo cách cổ điển thời xưa của Trung Quốc, hai bên cổng còn đặt hai con sư tử đá với đường nét điêu khắc dữ tợn.
Bên trong là một biệt phủ được xây theo kiến trúc cổ đại kết hợp hiện đại, xung quanh sân trồng nhiều cây cảnh còn có vài cây hoa đào nở rộ, khoảng không này cứ ngỡ mình đã xuyên không về thời cổ đại.
! (Ảnh minh họa biệt phủ Lục gia)!
Tâm trí còn đang không ngừng choáng ngợp trước cảnh quang thơ mộng mà mình chưa nhìn thấy, đôi mắt sáng rực không ngừng nhìn ngó xung quanh, Lục Mặc Vũ nhìn cô mất tập trung đành nắm lấy bàn tay của cô, ở đây rộng rãi, phía sau biệt phủ là một khu rừng lớn, lỡ đi lơ đễnh một chút khéo lại để cô bị lạc.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bị hắn gói gọn vào lòng tay