Vốn dĩ năm đó ba mẹ Diệp phản đối việc cô muốn xuất ngoại nhưng chị gái và anh rễ lại vô cùng đồng ý nên đã lén giúp cô bay qua Mỹ du học.
Việc cũng đã thành cộng với lời khuyên của Diệp Tử Nhi nên ba mẹ Diệp cũng không quá làm to chuyện cô trốn đi, tuy trong nhà thường lạnh nhạt với cô nhưng dù sao cũng là con gái ruột thịt, sau này hai người vẫn thường xuyên điện tới hỏi thăm tình hình, cho đến khi ba Diệp biết được cô đã nhận nuôi một đứa trẻ.
Hai người cãi nhau kịch liệt, nếu cô thật sự nhận nuôi đứa trẻ ấy sau này sẽ rất khó gả vào nhà hào môn, ai có thể chấp nhận cho một người con gái có con tiêng gả vào nhà chứ, nhưng cô vẫn nhất quyết giữ lại Tiểu Vũ, ba Diệp phẫn nộ cạch mặt, cho người cắt tiền học phí để cô biết khó mà lui.
Diệp Tử Nhi nghe em gái mình nói mà cũng không nói gì chỉ biết thương cảm bởi cô cũng không biết cách giải quyết.
"Dì ơi, con rửa tay xong rồi"
Tiểu Vũ lon ton chạy tới xòe hai bàn tay ra, cô khom người xuống hai tay nựng má.
"Con trai của dì giỏi quá nha"
"Hì hì, lại phải nói ư, con giỏi xưa nay mà"
Tiểu Vũ khuôn mặt tinh quái ngẩng đầu vênh váo tự hãnh diện, thấy vậy cô không khỏi bật cười, xoa xoa cái đầu nhỏ, Diệp Tử Nhi đứng cạnh nói vài câu cảm thán.
"Hai dì con nói chuyện dễ thương quá ha"
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, phu nhân gọi người ăn cơm"
"Được rồi, chú xuống trước đi, bọn cháu xuống ngay"
Diệp Vi Nhã bế Tiểu Vũ lên, trước khi ra khỏi phòng không quên dặn dò.
"Lát nữa xuống dưới phải chào ông bà, không được nghịch phá lung tung nghe chưa, làm ngoan tối dì sẽ dẫn cho đi chơi, chịu không"
"Dạ chịu, Tiểu Vũ sẽ nghe lời ạ"
Tới phòng ăn cô thả cậu bé xuống, Tiểu Vũ cũng ngoan nghe lời cô tới chào ông bà nhưng chỉ có mẹ Diệp cười hưởng ứng lại còn ba Diệp thì không thèm đoái hoài gì đến, có điều ông phải công nhận, cậu nhóc này quả thực rất kháu khỉnh, nhìn cái má phúng phính thật đưa tay nựng mấy cái.
Diệp Tử Nhi cũng không ở được lâu, sau bữa ăn cô được Tô Hạo Minh tới đón, mẹ Diệp về phòng chuẩn bị đồ để chiều nay đi uống trà cùng các phu nhân, ba Diệp ăn xong cũng đã đi tới công ty.
Diệp Vi Nhã ngồi trước cửa sổ, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn, mái tóc đã được múi lên gọn gàng chỉ còn lại vài cọng thưa lưa rủ xuống, Tiểu Vũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cầm cây bút tập viết, bóng dáng một lớn một nhỏ nhìn như một bức tranh mẹ con xinh đẹp.
Cô mày mò gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kiếm được căn chung cư thích hợp, rời đi cũng đã tám năm, đường xá nơi này cũng thay đổi rất nhiều huống chi khi trước cô cũng không đi nhiều nơi, bây giờ bảo cô tự lái xe đi chẳng khác nào tự mình lạc đường vẫn là phải nhờ tới Cảnh Lan.
Tính ra tạm biệt nhau còn chưa đến tám tiếng nữa, mà thôi, âu cũng là cái định mệnh phải gặp nhau không tách rời xa được