Tiểu Vũ được hắn bế trên tay, đôi mắt sáng rực nhìn ngắm những thứ mới mẻ, cậu bé mọi ngày khá năng động nhí nhảnh bây giờ lại có chút khép nép, đứng trước nhiều con mắt nhìn mình chằm chằm, cậu vô thức chôn đầu vào ngực hắn.
Mọi người làm việc trong dinh thự một phen há hốc, thiếu gia nhà họ có con từ khi nào vậy?
Lục Mặc Vũ ngồi đối diện Tiểu Vũ, hắn một tay chống cằm hai con ngươi ra vẻ thú vị quan sát một mẩu bé nhỏ đang ngồi ăn lép nhép.
Nhóc này quá nhỏ, chỉ tùy tiện xách lên liền được, nhẹ còn hơn cái tạ trong phòng tập gim của hắn, vặn cổ một cái là có thể lăn đùng ra chết, quá yếu đuối.
"Nhóc, biết đánh nhau không?"
Tiểu Vũ ngơ ngác dừng ăn song nghĩ nghĩ một chút mới lắc đầu, người đàn ông này đột nhiên lại tới đón cậu tan học, tự xưng là ba của cậu nhưng quả thật không thể phủ nhận, người này trông cực rất giống với mình, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại cho cậu cảm giác thân thuộc dù cậu chưa gặp hắn bao giờ.
"Con yếu quá, ta nghĩ con nên tham gia lớp học võ"
"Con cũng muốn, nhưng mẹ lại không cho"
Lục Mặc Vũ nghe có hơi thắc mắc.
"Tại sao?"
"Tại vì Tiểu Vũ từng đánh nhau, mẹ sợ nếu con học võ thì sẽ đánh họ đi bệnh viện mất"
"Hừm? Ta có hơi thắc mắc lí do con đánh nhau"
"Tại vì các bạn đó nói con không có ba, là con hoang"
Lục Mặc Vũ nhâm nhi ly trà lài ưa thích bỗng ngưng lại một nhịp, đứa trẻ này! Hắn vốn là một người máu lạnh, ngoài trừ mẹ và Diệp Vi Nhã dường như hắn chẳng bao giờ để tâm đ ến ai, kể cả Tiểu Vũ, ngày cậu ra đời hắn chỉ đứng ngoài cửa kính nhìn vào một cái rồi rời đi, mục đích sinh ra cậu chỉ là để cản số đào hoa của Diệp Vi Nhã, đợi khi hắn trở nên đủ mạnh sẽ đón cô về lại bên mình.
Hiện tại nhìn sinh vật nhỏ nhắn này, hắn lại có cảm giác kì lạ, có vẻ vì cậu là con trai hắn chăng.
Căn phòng ăn khá lớn, so với căn hộ của Diệp Vi Nhã to hơn gấp đôi, nội thất trang trí đều làm là những thứ sa xỉ đắt đỏ.
Bầu không khí tĩnh lặng, Tiểu Vũ ngồi ăn dưới sự quan sát của Cố Thiên Hạo khiến cậu cảm thấy có chút kì quái.
Một người đàn ông tuổi tầm trung niên.
từ cửa đi vào, tiếng bước chân vang lên cồm cộp phá vỡ bầu không khí ảm đạm trong phòng ăn, ông ta đi tới ghé sát tai hắn thì thầm.
"Diệp tiểu thư vừa tới trường đón tiểu thiếu gia, Lục tổng, ngài có phân phó gì không?"
Lục Mặc Vũ đôi mắt trầm ngâm khẽ nhếch khóe môi, ngón tay gõ xuống bàn vài cái.
"Cứ đưa cô ấy địa chỉ nơi này"
"Vâng, thưa ngài"
Diệp Vi Nhã bên này cũng vừa dừng xe, hiện tại cô chỉ muốn lên nhà nhanh nhất có thể, muốn biết ai đã đưa Tiểu Vũ đi chỉ có thể xâm nhập vào hệ thống camera giám sát, chỉ cần biết biển số xe và