Tiểu Vũ mơ màng ngái ngủ bị mẹ xoa đầu làm cho tỉnh, cậu không rõ chuyện gì xảy ra nhưng nhìn mẹ có vẻ rất buồn phiền.
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy"
Cô nghe lời hỏi han của con trai lại không trả lời mà cười ôn hòa, giọng dịu dàng thì thầm một cách nhỏ nhẹ.
"Con có thích ba không?"
Cậu bé nở một nụ cười xinh, hai chiếc má phúng phính càng thêm lộ rõ, ánh mắt hiện lên niềm hạnh phúc vô đáy.
"Dạ thích ạ, trông ba rất ngầu còn có rất giống con"
Cô và Lục Mặc Vũ là nữ phản diện và nam chủ vốn dĩ không thể đến với nhau huống chi cô đối với hắn cũng không có tình cảm nhưng Tiểu Vũ thì sao, cậu cần ba mẹ! Nhưng cô không muốn cùng hắn có liên quan, với tình hình hiện tại cô có thể một mình nuôi Tiểu Vũ trưởng thành nhưng Liệu cô làm thế có phải quá ích kỉ không? Phải làm sao mới tốt đây.
"Tiểu Nhã, trông chị hôm nay sắc mặt kém quá, chị ốm ư?"
Tiêu Lạc Lạc cũng vừa tới, cô quan tâm hỏi han tay đưa trên trán đo nhiệt độ.
"Chị không bệnh, có lẽ tối qua hơi khó ngủ"
"Chị còn trẻ vậy mà đã mắc chứng khó ngủ rồi ư? Em nghĩ chị nên mua thuốc trị liền đi, nếu không sau này lấy chồng sinh con bệnh sẽ nặng hơn đó"
"Ừm, cám ơn em đã quan tâm"
"Hi hi, không có gì, chúng ta làm việc thôi đến giờ rồi"
Cuộc sống cứ đang yên ổn lại có sự xuất hiện của hắn ta làm cô trở nên bất ổn, buổi trưa nghỉ ngơi cô lại chìm đắm trong suy miên man không để ý tới hôm nay trong phòng pantry đang rất sôi nổi bàn luận về một chủ đề nào đó.
Tiêu Lạc Lạc vừa đi mua cơm hộp trở về cũng chụm lại trong đám đông hóng hớt mãi gần hết giờ mới tới ngồi cạnh cô ăn vội cơm thấy Diệp Vi Nhã có chút cơ phờ không nhịn được mà hỏi.
"Chị sao vậy, lại không khỏe ư?"
"Hả.
.
à, không có, chị chỉ thất thần một chút thôi"
"Thật không vậy, em thấy từ sáng giờ chị cứ bơ phờ sao ấy, nếu mệt thì chị xin về đi"
"Chị không sao thật mà, cám ơn em đã quan tâm"
"À đúng rồi, hôm nay Lục tổng trở về rồi"
"Ả? Cái gì? Lục tổng"
"Chị mới tới nên không biết hả, Lục tổng là người đứng đầu tập đoàn Hoàng Á đó, ngài ấy rất hay đi công tác ít khi tới công ty lắm"
"Là Lục Mặc Vũ ư?"
Tiêu Lạc Lạc nghe cô nói trợn mắt lên sợ hãi song vội vàng bỏ đũa xuống bịt miệng cô lại, nhỏ giọng trách mắng.
"Suỵt suỵt, sao chị gan vậy, dám gọi cả họ tên ngài ấy"
"Không được gọi ư?"
"Không phải là không được gọi, chỉ là cảm thấy ngài quá đáng sợ, quá cao quý nên mọi người trong công ty không ai gọi cả họ tên ngài ấy, chị ở nước ngoài mà cũng không biết tên tuổi ngài ấy đáng sợ ra sao hả, mà cũng