Hai tháng sau...
"Vi Nhã cậu ở lại bảo trọng nha, khi nào tới tớ sẽ nhắn cho cậu"
Nói xong Giai Cảnh Lan nước mắt đã rưng rưng, quay ngắt lại cùng ba mẹ kéo hành lí vào sân bay, nhìn bóng lưng cô ấy đi khuất Vi Nhã mới thở ra hơi dài, người duy nhất bên cạnh cuối cùng đã đi, cô lại trở thành người cô đơn rồi.
Cảnh Lan tháng trước có nói, vì sự nghiệp làm ăn của ba, bọn họ phải chuyển qua Úc sống.
Dù không nỡ nhưng vẫn phải chấp nhận chia xa, đợi khi Cảnh Lan tốt nghiệp đại học sẽ trở về nước gặp cô.
Sau khi tạm biệt Cảnh Lan, Diệp Vi Nhã không vội trở về mà ghé qua tiệm photo gần trường để in vài tấm đề thi về làm thì gặp đám Hướng Ly Tâm đang vây quang lấy Thẩm Vân Linh, nhìn Vân Linh có vẻ bị họ chọc cho khóc rồi.
Cô đi tới, hơi cau mày.
"Lấy đông hiếp yếu như thế vui lắm sao?"
Tâm Ly hướng về cô, cười trừ.
"Tay khỏi rồi à, để tay què quen rồi muốn gặp lão nương để chơi cho què tiếp hả?".
"Vô vị"
Ở đây nói chuyện một chút lại gây ta xích mích đánh nhau rất phiền toái, cô dứt khoát kéo Thẩm Vân Linh về phía mình, kéo mạnh vô trong tiệm như vậy cho nhanh song bọn họ cho cô một cái liếc mắt rồi bỏ đi, cô ta cũng không muốn vào tiệm làm loạn.
Thật không ngờ vừa lúc gặp Lục Mặc Vũ cùng Tô Nhạc với Tống Thanh đang ở trong, không phải là trùng hợp vậy chứ.
Tô Nhạc nhìn thấy Thẩm Vân Linh đầu tóc rối loạn, cổ tay bị nắm tới đỏ, khóe mắt còn nguyên nước mắt, vừa vào nhìn là đã biết sự việc như nào rồi.
Tô Nhạc chạy tới đẩy Vi Nhã mạnh ra sau, cô loạng choạng suýt ngã, hung hãn nói lên.
"Cô đúng lòng dạ độc ác"
Cô khó hiểu lặp lại câu nói.
"Độc ác?"
"Tô Nhạc, không phải cậu ấy làm đâu"
"Cô ta bắt nạt cậu ra nông nỗi này, cậu lại còn bênh cô ta, cậu không phải là ngốc đó chứ, được rồi không nói nữa tớ đưa cậu đi mua thuốc"
Thẩm Vân Linh đẩy Tô Nhạc ra hơi hướng về Lục Mặc Vũ , giọng run rẩy như muốn khóc.
"Tớ..Tớ không sao?"
"Nào! Cậu đừng có ương bướng được không? Tớ đưa cậu đi mua thuốc"
Thẩm Vân Linh bị Tô Nhạc kéo đi, cô cũng đành thuận theo ý hắn, Lục Mặc Vũ nhận lấy tờ photo sau đó cũng đi ra ngoài, cũng không hề để ý sự tồn tại của cô.
Nghĩ lại phản ứng thái quá của Tô Nhạc mà cảm thấy có chút buồn cười, thật là con người vô tri.
Sáng hôm sau vừa đến lớp cô đã thấy trên bàn mình bị người khác vẽ lung tung.
Trên đó ghi những từ vô cùng quá đáng, "đồ độc ác, "loại tiện nhân", ...!Không cần hỏi cô cũng biết là tác phẩm của ai rồi.
Lớn đầu rồi còn chơi trò trẻ con như này, Tô Nhạc này đúng là thiếu niên trẻ trâu.
Ngồi yên vị chỗ mình mặc cho người khác xôn xao cái gì, đến giờ ra chơi, Ly Tâm qua lớp của cô tính sổ chuyện hôm qua, trực tiếp hùng hổ vào lớp học không có Mặc Vũ ở đây cô ta cũng không cần phải giữ thể diện.
"Hôm qua mày làm hỏng chuyện tốt của bà, có phải mày đang rất ngứa đòn không?"
"Cậu quậy đủ chưa? Tôi