Thịnh Gia Nam phớt lờ hắn, đi xuống cầu thang rồi đi ngang qua hắn.
Một tay Giang Trì cầm hai chiếc vali, một tay cầm tay Thịnh Gia Nam.
"Tôi biết cậu định nói dối." Giang Trì cố ý thở dài: "Từ nhỏ tôi đã biết điều như vậy, cho cậu tất cả tiền lì xì."
"Giang Trì, nhanh lên." Ba Giang ngồi trong xe hét lên.
Chỉ sau vài bước, Giang Trì liền dính chặt lên người Thịnh Gia Nam.
Khi nói chuyện, hắn gần như dán sát khuôn mặt của mình lên mặt Thịnh Gia Nam.
Chỉ mới nhìn thôi mà ba Giang đã cảm thấy hơi phiền phức, ông ấy không biết Thịnh Gia Nam đã phải chịu đựng hắn như thế nào từ khi còn nhỏ, cậu thực sự không chê Giang Trì phiền phức à?
"Tôi nhớ lúc đó mẹ tôi đã đem lì xì của cậu cho mẹ cậu." Thịnh Gia Nam nói.
Sắc mặt Giang Trì lập tức suy sụp, nhìn chằm chằm Thịnh Gia Nam, tức giận nói: "Thịnh Nam Nam, tôi cho cậu mà, cậu đưa cho mẹ tôi làm gì?"
Thịnh Gia Nam không nói gì mà lên xe trước.
Giang Trì cất vali vào cốp xe, vừa vào xe liền hỏi ba mình: "Ba, hồi nhỏ con đã để dành lì xì cho Nam Nam, nhưng hai người đã lấy hết rồi à?"
"Lấy tiền lì xì của anh làm gì." Ba Giang nói.
Giang Trì vừa thở phào nhẹ nhõm thì ba Giang lại tiếp tục nói: "Anh vừa gửi thì dì Thịnh đã gửi lại cho ba mẹ.
Hồi anh còn nhỏ, việc gì cũng làm.
Năm nào cũng phải làm phiền dì Thịnh của anh."
"..." Giang Trì tức đến mức suýt hộc máu.
Đó rõ ràng là số tiền mà hắn đã cực khổ tích góp để dành cho bé Thịnh Gia Nam! Đi đi lại lại, cuối cùng lại về tay ba mẹ mình! Nói cách khác, lúc đó bé Thịnh Gia Nam đã bị tịch thu những bao lì xì đó!
Vãi luôn! Giang Trì cảm thấy hơi đau lòng khi nghĩ rằng đứa nhỏ dễ thương và đáng yêu Thịnh Gia Nam không nhận được những bao lì xì đó.
Thịnh Gia Nam nhỏ bé đáng yêu như vậy nên tất nhiên cậu xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất của bé Giang Trì!
Giang Trì nhìn chằm chằm ba Giang đang lái xe, có chút bất mãn nói: "Vậy tiền lì xì của con thì ba mẹ lấy làm gì?"
"Tiền lì xì của anh ở đâu ra? Đều nhờ ba mẹ giúp anh đấy." Ba Giang nhìn gương chiếu hậu.
Hai đứa nhỏ gần như bị ép vào cùng một chỗ.
Thịnh Gia Nam ngồi thẳng lưng đang bị Giang Trì ép vào góc.
"Chỗ ngồi lớn thế kia mà không đủ cho anh ngồi à? Nhìn xem, anh ép chết Nam Nam rồi." Ba Giang nói: "Nếu anh có khả năng thì tự mình kiếm tiền cho Nam Nam đi, đừng lấy tiền của ba mẹ.
Tiền là của ba mẹ mà người thì lại trở thành của anh, tất cả lợi ích đều một mình anh hưởng."
Giang Trì không nói nên lời, nhìn ba mình: "Không phải là con không trả lại cho ba mẹ, mượn xong con sẽ trả lại cho ba mẹ ngay."
Với chủ đề này Giang Trì tương đối bướng bỉnh, hắn không thể giao tiếp như người bình thường chút nào, ba Giang cũng lười nói với hắn.
Giang Trì tự giận bản thân một lúc lâu, sau đó liền ôm ngang Thịnh Gia Nam, ghé vào tai cậu nói: "Thịnh Nam Nam, sao cậu không cất tiền đi, cứ giao hết tiền của chúng ta mà không nói một lời nào?"
Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì, cậu dùng lời ba Giang đáp trả hắn: "Đó hoàn toàn không phải là tiền của cậu."
Giang Trì nghẹn họng, nhìn cậu một hồi lâu: "Tôi mượn họ thôi được chưa? Lúc đấy còn nhỏ nên tôi không kiếm được tiền nuôi cậu."
Ba Giang ở trước nghe vậy liền cười. Ông ấy và mẹ Giang hiển nhiên có não bộ rất tốt, trong gia đình cũng không ai có tiền sử bệnh thần kinh, sao lại có thể sinh ra một đứa quái lạ như Giang Trì.
Từ nhỏ đến lớn hắn luôn tin chắc rằng Thịnh Gia Nam là người của hắn.
Họ cho rằng hắn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện nên đã mặc kệ.
Kết quả là càng ngày càng toi, càng lớn càng cố chấp, không hề xem ý kiến và logic của mình là sai.
Ai giảng cũng không nghe.
Vấn đề là bình thường nhìn Giang Trì trông không giống một người có vấn đề về não.
Chính xác thì vấn đề nằm ở đâu đây?
Ba Giang nhìn Giang Trì từ kính chiếu hậu, thấy Giang Trì ngày thường luôn bất mãn với họ nay lại không ngừng lảm nhảm bên tai Thịnh Gia Nam.
Nói cái gì mà tiền của họ thì sao, trong tương lai Thịnh Gia Nam có thể quản lý tốt không.
Đến cái người đứng nhìn như ông còn cảm thấy phiền, ba Giang đành lắc đầu.
Thôi bỏ đi, nếu Thịnh Gia Nam không chê thì tùy hai đứa nó vậy.
...
Sau khi tựu trường, họ lại bắt đầu sinh hoạt như ngày thường, đi học, ăn, ngủ, về phòng.
Mọi thứ không khác gì quá khứ, thời gian cứ tiêu hao trong những ngày bình thường như vậy.
Vì lâu lắm rồi nên Thịnh Gia Nam không thể nhớ được cuốn tiểu thuyết nói về cái gì.
Cũng có rất nhiều điểm không phù hợp giữa những người trong sách và những người ngoài đời, chỉ nhớ một số người thường đi cùng họ cũng tồn tại trong cuốn sách.
Nhưng xét cho cùng thì cũng bình thường thôi, tiểu thuyết thì chung chung mà đời thường thì cụ thể.
Chỉ có nhân vật gây ấn tượng nhất là nhân vật chính thụ, làm Thịnh Gia Nam nhớ rất nhiều năm.
Một nhân vật chính được định sẵn để lấy đi cuộc sống của cậu và một người vĩnh viễn cũng không thuộc về cậu.
Nhiều đến mức thời gian lên sân khấu của cậu ấy dường như được hàn chặt vào trái tim của Thịnh Gia Nam.
Cậu luôn đếm ngược từng ngày.
Cậu không biết thời gian xuất hiện cụ thể của nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết, nhưng cậu nhớ hình như là vào học kỳ cuối năm hai của cậu và Giang Trì, gần đến ngày sinh nhật của Giang Trì.
Bởi vì cuốn sách có một câu để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu, người đó chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà Thượng Đế ban tặng cho Giang Trì.
Nhưng đó là khởi đầu cho cơn ác mộng của pháo hôi.
Và bây giờ sinh nhật lần thứ 20 của Giang Trì đang đến gần.
Quà sinh nhật của hắn sẽ được chuyển đến tận tay hắn vào một ngày nào đó.
Thịnh Gia Nam cảm thấy mình hơi tham lam.
Bản thân đã biết cái kết từ lâu, đã không biết bao nhiêu lần tự nhủ mình phải sớm rời đi để tránh đối đầu với nhân vật chính thụ.
Nhưng bây giờ cậu lại muốn ở bên cạnh Giang Trì dù chỉ một ngày hay một giờ ấm áp.
Bởi vì một khi đã tách ra, có thể sẽ là một lời tạm biệt của hai người.
Cậu muốn để lại một chút kỷ niệm với Giang Trì.
Dù tương lai có ra sao thì ít nhất quá khứ của họ là có thật.
Thịnh Gia Nam nhìn bức tranh nam sinh đang chơi bóng rổ, nhẹ nhàng thở hắt ra, gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn, thu xếp đồ đạc rồi bước ra khỏi phòng tranh.
Điện thoại trong túi rung lên vài cái, Thịnh Gia Nam lấy ra xem, còn tưởng rằng là Giang Trì, dù sao không có người khác nhắn thì tin nhắn của hắn nhất định sẽ đến đầu tiên.
Kết quả là khi cậu bấm vào, đó là đàn chị Cố Phán Ngữ.
[Cố Phán Ngữ: Đàn em, câu lạc bộ của bọn chị sẽ cùng nhau đi vẽ vào cuối tuần này, em có muốn đi không?]
[Cố Phán Ngữ: Phong cảnh ở đó rất đẹp, bọn chị chủ yếu muốn chơi và thư giãn.]
[Cố Phán Ngữ: Mọi người trong câu lạc bộ đều biết chị quen em, nên bảo chị mời em thử [khóc]]
Thịnh Gia