Một tuần sau, mỗi ngày Giang Trì đều đưa Thịnh Gia Nam đi tẩm bổ, thời gian trôi qua kẽ tay, đã đến cuối tháng mười.
Thứ bảy tuần này, Thịnh Gia Nam đã hứa sẽ cùng Giang Trì về nhà ăn tối, vì vậy hai người thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà vào tối thứ sáu.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cơ thể Thịnh Gia Nam có tính hàn, khi các bạn học nam khác còn mặc áo khoác mỏng, cậu đã bị Giang Trì khoác lên người bộ đồ bánh mì màu trắng sữa có viền hơi phồng và vòng eo ngấn mỡ, giống như một chú chim cánh cụt nhỏ.
Những chiếc áo khoác lông màu trắng sữa và những bộ quần áo bánh mì béo ú đều là gu thẩm mỹ của mẹ Giang.
Trước giờ bà ấy luôn muốn có con gái, ngày nào bà ấy cũng mua quần áo và mỹ phẩm cho con gái.
Đáng tiếc là sinh ra Giang Trì.
Nhưng mẹ Giang nghĩ lại, không quan trọng, con trai nhỏ cũng có thể mua rất nhiều quần áo nhỏ xinh xắn.
Vì vậy, mẹ Giang thường đưa hai đứa con đến trung tâm thương mại và mua cho chúng những bộ quần áo nhỏ xinh cùng kiểu dáng.
Trước đây bé Giang Trì là một cậu bé rất ngầu trước mặt người khác ngoài bé Thịnh Gia Nam, hắn không muốn mặc những bộ quần áo nhỏ nhắn dễ thương như vậy, mẹ Giang không còn cách nào khác đành bảo bé Thịnh Gia Nam mặc nó.
Tuy nhiên, khi mẹ Giang muốn thay quần áo cho bé Thịnh Gia Nam, bà ấy đã bị bé Giang Trì từ chối.
Mẹ Giang hỏi tại sao, bé Giang Trì nói rằng bé Thịnh Gia Nam thuộc về một mình hắn, chỉ có hắn mới có thể thay quần áo cho cậu.
Mẹ Giang không nói nên lời, nhìn hai đứa trẻ đang loay hoay mặc một chiếc áo khoác dày.
May mắn là bé Thịnh Gia Nam vốn dĩ đã đáng yêu, khi mặc bộ đồ này vào còn đáng yêu hơn, sau đó cậu còn nhìn mọi người bằng một đôi mắt ngấn nước, vô cùng vô cùng đáng yêu.
Lại khiến bé Giang Trì choáng váng.
Đầu nhỏ suy nghĩ, trên đời này sao lại lại có một đứa trẻ đáng yêu như vậy?
Nghĩ xong hắn vừa ngẩn ngơ vừa vui, đứa nhỏ đáng yêu như vậy chỉ thuộc về một mình hắn.
Cuối cùng, bé Giang Trì miễn cưỡng mặc bộ quần áo này để sánh đôi với bé Gia Nam.
Vào thời điểm đó, hai đứa trẻ siêu dễ thương mặc đồ giống nhau, tay trong tay đi dạo trong trung tâm thương mại liền thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Hầu như người gặp người khen, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe chở, vô cùng thỏa mãn lòng tự trọng của mẹ Giang.
Sau này lớn lên, Giang Trì nhất quyết không mặc những bộ quần áo như thế này, mẹ Giang ép thế nào cũng không chịu mặc cho dù có mua bao nhiêu đi chăng nữa.
Nhưng Thịnh Gia Nam không ngại, cậu cảm thấy những bộ quần áo này vừa ấm áp lại vừa đẹp mắt, nếu không mặc chúng sẽ rất lãng phí.
Giang Trì vui mừng khôn xiết, hắn thích nhìn Thịnh Gia Nam mập mạp như vậy hơn.
...
Đến cửa nhà, lần này Giang Trì không trực tiếp đi theo Thịnh Gia Nam mà giữ cậu ở cửa, kéo người bạn nhỏ mập mạp ôm vào trong lòng.
Thịnh Gia Nam giãy dụa nói: "Đừng như vậy, chúng ta đang đứng trước cửa nhà đấy, nhìn không hay."
Giang Trì mỉm cười, rũ đôi mắt nhìn gương mặt Thịnh Gia Nam: "Sao vậy? Còn có ai không biết chúng ta mỗi ngày đều như thế này."
"...!Được rồi, cậu không cần về nhà à, về ăn cơm trước đi." Thịnh Gia Nam nói.
"Sao vội vàng đuổi tôi đi thế?" Giang Trì đè nặng giọng nói, dán mặt lại gần hơn: "Không muốn gặp tôi?"
Thịnh Gia Nam ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Giang Trì nhìn cậu một lúc, khóe miệng khẽ cong lên, dịu dàng nói: "Hôn một cái nào."
Thịnh Gia Nam khựng lại, khó hiểu ngẩng đầu, liền thấy Giang Trì cúi đầu xuống.
Tim Thịnh Gia Nam đập kịch liệt, cảm giác được Giang Trì mút nhẹ lên má cậu phát ra một tiếng "chụt".
Thịnh Gia Nam: "..."
Chắc chắn rồi, không thể có quá nhiều hy vọng vào hắn.
"...!Không hút ra dấu chứ?" Thịnh Gia Nam hỏi.
"Không." Giang Trì nói: "Tôi lướt nhẹ thôi, không sao."
Để không cho phụ huynh nghe thấy, bọn họ cố ý đè nén giọng nói.
Thịnh Gia Nam lau mặt: "Da tôi trắng."
Giang Trì cười: "Tôi biết da cậu trắng, cậu là người trắng nhất, trên cơ thể cậu mỗi một tấc đều trắng."
Khi hắn nói, giọng nói của Giang Trì trầm xuống một cách khó hiểu, âm cuối có chút nặng nề, hắn nhìn Thịnh Gia Nam bằng ánh mắt rực lửa.
Trong chốc lát, Thịnh Gia Nam cảm giác được mạch não của mình cộng hưởng với Giang Trì, thật sự sinh ra ý nghĩ không trong sáng giống nhau.
Suy nghĩ một hồi, Thịnh Gia Nam xoay người đi mở cửa, không nói lời nào để lại Giang Trì đứng sau cười cười.
Nghe thấy tiếng động, ba Thịnh ra mở cửa thì thấy hai đứa con đi học về trước cửa.
"Về rồi à?" Ba Thịnh cười lớn.
Thịnh Gia Nam vâng một tiếng rồi chào ba mình.
Giang Trì vui vẻ gọi chú Thịnh, sau khi thấy Thịnh Gia Nam vào nhà, hắn đã từ chối lời mời ăn tối của ba Thịnh và về nhà mình.
Thấy hắn vào cửa, mẹ Giang liền trêu chọc: "Sao hôm nay không chạy qua nhà mẹ vợ?"
"Con nhớ mẹ." Giang Trì nói: "Ba đâu rồi mẹ?"
"Đây." Ba Giang bước ra khỏi phòng làm việc, tay cầm máy tính bảng: "Đừng lo lắng, mọi chuyện đã sắp xếp cả rồi, cả đời này nó sẽ không còn cơ hội ra ngoài nữa.
Đến nỗi có thể không còn sống được bao lâu nữa, những người trong đó cũng không phải đèn cạn dầu, tay chân nó lại nhỏ bé, chỉ có thể trông chờ vào vận may của chính nó thôi."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con trai, dường như còn nghĩ như vậy là chưa đủ, vẻ mặt của ba Giang trở nên nghiêm túc hơn: "Giang Trì, anh còn nhỏ, đừng nghĩ đến những chuyện không tốt.
Anh có biết anh ra tay nặng như thế nào không? Anh suýt giết người ta rồi đấy, nó vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Nếu anh không phải là con trai ba thì anh định làm gì bây giờ."
Giang Trì: "Có phải con của ba hay không con cũng muốn đánh chết loại cặn bã này, thay trời hành đạo."
"Anh." Ba Giang tức giận.
Dù tức giận đến mức muốn chửi bới nhưng lần này ông ấy phải thừa nhận Giang Trì nói đúng.
Ai gặp phải loại biến thái như thế này đều không chịu nổi.
Chưa kể con trai ông ấy coi Thịnh Gia Nam còn quan trọng hơn cả bầu trời.
"Được rồi, đừng nói nữa." Mẹ Giang bưng một đĩa nho qua, nói với Giang Trì: "Bữa tối ngày mai ông nội nhất định sẽ mắng con cho coi.
Đến lúc đó đừng có cãi lại ông đấy."
"Con không cãi đâu." Giang Trì dựa lên sofa, đôi mắt rũ xuống, không biết đang nhìn nơi nào, nhưng giọng nói cũng chậm lại: "Con chỉ nói thật