Thịnh Gia Nam ngồi im, chỉ có tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra bên ngoài.
Cậu không biết mình đang cảm thấy thế nào vào lúc này.
Thấy động tĩnh bên này, cô gái bên cạnh quay đầu lại nhìn thấy Thịnh Gia Nam bị anh chàng đẹp trai ngồi phía sau che mắt.
Anh chàng đẹp trai này đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vẻ mặt rất lạnh lùng, khi thấy ánh mắt của cô liền quay sang nhìn, ánh mắt lạnh lùng như có thể giết người.
Mặc dù hắn trông rất đẹp trai, nhưng ánh mắt này khiến cô gái kia thấy hơi lạnh gáy cô lúng túng quay đầu đi.
Giang Trì ngoảnh mặt đi, nhìn chằm chằm cái ót xù xù của Thịnh Gia Nam, không khỏi liếm môi, răng hắn lại ngứa rồi.
Trước đây hắn rất thích chạm vào mái tóc mềm mại của Thịnh Gia Nam, rất thích, bây giờ lại càng yêu thích nó hơn, răng ngứa đến mức rất rất muốn cắn một miếng.
Lúc này, đầu óc Thịnh Gia Nam trống rỗng, không có suy nghĩ gì, chỉ có ánh mắt thẫn thờ nhìn thẳng.
"Không có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Giang Trì hỏi.
Thịnh Gia Nam nuốt nước miếng, khẽ mở miệng, bởi vì quá bất ngờ nên đại não tê liệt, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thực ra cậu muốn hỏi Giang Trì, hắn đến đây làm gì, Mễ Nhạc đâu? Nhưng cậu rất sợ phải hỏi câu này, cái tên này giống như tâm ma của cậu, quanh quẩn trong lòng cậu làm cậu không dám nghĩ tới.
Ngay lúc Thịnh Gia Nam đang suy nghĩ lung tung, cơ thể đột nhiên bay lên không trung, cậu bị Giang Trì khiêng trên vai.
Thịnh Gia Nam sửng sốt: "Giang Trì, cậu làm gì đấy?"
Giang Trì không đáp, vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi buổi biểu diễn, trên người mặc một chiếc áo khoác đen và đội mũ, sắc mặt tỏ vẻ người lạ chớ đụng.
Khi đi ngang qua cổng của buổi biểu diễn, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng không dám ngăn cản.
Bước ra khỏi cổng của buổi biểu diễn, Thịnh Gia Nam nghe thấy tiếng bước chân phía sau, sau đó hai cô gái cùng đi ra và dừng lại trước mặt họ.
Bọn họ rụt rè nhìn Thịnh Gia Nam, sau đó nhìn về phía Giang Trì: "Cậu ấy, hình như cậu ấy không muốn đi cùng cậu."
Giang Trì lạnh lùng liếc bọn họ rồi bỏ đi không nói lời nào.
Hai cô gái lấy hết can đảm đuổi theo: "Nếu cậu cứ cố chấp như vậy thì chúng tôi sẽ gọi cảnh sát."
Thấy vậy Giang Trì dường như không có ý định giải thích, để tránh sự việc leo thang, Thịnh Gia Nam chủ động nói: "Không sao, cậu ấy là bạn của tôi, không làm gì tôi đâu, hai người cứ quay lại xem tiếp đi."
Hai cô gái nhìn nhau, tỏ vẻ không tin hỏi cậu: "Thật à?"
Thịnh Gia Nam nghiêm túc gật đầu với họ, sau đó vỗ nhẹ lên cánh tay của Giang Trì: "Giang Trì, cho tôi xuống."
Giang Trì làm như không nghe thấy.
Thịnh Gia Nam mím môi, suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Cậu đụng vào người tôi, không thoải mái."
Quả nhiên, Giang Trì dừng lại, suy nghĩ một chút sau đó thả cậu xuống.
Thịnh Gia Nam thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục giải thích với cô gái kia thì giây tiếp theo, Giang Trì lại bế cậu với tư thế bế công chúa.
Thịnh Gia Nam: "..."
Hai cô gái: "..."
Nhưng lần này, hai cô gái có lẽ đã đoán được mối quan hệ của hai người nên không kiên trì hỏi nữa mà đứng im nhìn họ rời đi.
Ở tư thế này, Thịnh Gia Nam có thể thấy rõ sắc mặt của Giang Trì, thực sự rất dữ tợn, đôi mắt trong veo sạch sẽ đầy tơ máu đỏ, trên mặt không có biểu cảm gì, giữa hai lông mày có chút lạnh lùng, trông giống như lưỡi hái của Tử Thần.
Chẳng trách hai cô gái kia sợ hãi như vậy.
Nhưng dường như cậu không sợ hãi chút nào, chỉ cảm thấy chua xót.
Nhiều năm như vậy nhưng họ chưa bao giờ xa cách lâu như thế này, sự xuất hiện của Giang Trì đã khiến Thịnh Gia Nam tỉnh táo hơn.
Sau đó cậu mới nhận ra, bọn họ thực sự dường như đã lâu không gặp, rất lâu, cậu thật sự...!có chút nhớ Giang Trì.
Rất nhớ.
Cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Gia Nam, Giang Trì lạnh lùng nhìn xuống, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt đi, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Khuôn mặt và đôi mắt của Thịnh Gia Nam quá dễ dàng mê hoặc hắn, dễ dàng khiến hắn gục ngã.
Giang Trì sợ mình nhìn quá nhiều thì linh hồn sẽ bị cậu mang đi, rồi lại không biết tại sao mình lại tới đây.
Ban đêm ở thị trấn Dung rất vắng người, Thịnh Gia Nam nghe thấy gọng nói không cảm xúc của Giang Trì: "Ở đâu?"
Thịnh Gia Nam tìm cơ hội muốn thương lượng với hắn: "Giang Trì, thả tôi xuống đi."
Giang Trì không nói chuyện, một lúc sau, khóe miệng cong lên, lộ ra một vòng cung tự giễu: "Thả cậu xuống rồi sau đó thì sao? Để cho cậu chạy mất?"
Hắn trầm mặc nhìn Thịnh Gia Nam: "Nếu thả cậu xuống thì cậu sẽ chạy mất đúng không."
Thịnh Gia Nam đuối lý, chỉ biết im lặng nhìn chằm chằm Giang Trì một lúc lâu.
Giang Trì không nhìn cậu, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.
Một lúc sau hắn mới cụp mắt xuống, nhìn thoáng qua cậu.
Thịnh Gia Nam chớp mắt, giơ ngón tay chỉ về hướng nhà trọ: "Qua cầu, là căn nhà thứ nhất."
...
Lúc này, ông chủ nhà trọ đang giao ca trực cho lễ tân, chỉ cho đối phương cách kết nối thông tin nhận phòng của khách thuê.
Khi nghe thấy có người bước vào cửa, hai người đồng thời ngước mắt nhìn ra ngoài, ngay lập tức hai người liền sững sờ.
Thịnh Gia Nam xấu hổ nhìn họ, trực tiếp vùi mặt vào áo Giang Trì luôn.
Hai người nhìn Thịnh Gia Nam và Giang Trì đi vào, sau đó bước lên tầng trên, nữ nhân viên lễ tân phấn khích nhìn theo.
Vừa ngẩng đầu lên liền bị Giang Trì bắt được ánh mắt, tim cô ấy lập tức nhảy loạn lên, nhanh chóng né tránh.
Cô ấy rụt vai, đi lại quầy lễ tân, cao hứng nói chuyện phiếm với ông chủ: "Ông chủ, chú nói xem bọn họ có phải một đôi không?"
Chủ nhà trọ suy nghĩ một hồi, nghĩ đến vẻ mặt của Thịnh Gia Nam khi nhắc tới bạn gái tối hôm qua, lại nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của cậu nhóc, liền mỉm cười: "Rất có thể, chắc là chàng trai kia rồi.
Hơn nữa còn có thể là cãi nhau xong giận dỗi bỏ đi cuối cùng bị bắt về."
Cô gái kia tròn mắt: "Thật sao?"
"Thật mà, khi cậu ấy nhận phòng, cậu ấy có nói với chú là cậu ấy không có chứng minh thư cũng không có điện thoại luôn.
Cháu nghĩ xem thời đại nào rồi mà vẫn có người không có điện thoại?" Ông chủ cười một cái, bộ dáng người từng trải nói với cô ấy: "Chú khuyên thanh niên các cháu, đừng hở tí là trốn nhà đi.
Cháu thấy đó, cậu ấy chỉ mới ở đây ba bốn ngày đã dễ dàng bị người ta bắt lại rồi."
Nghe vậy, lễ tân cong môi cười: "Cháu chưa từng trốn nhà đi."
Sau đó không nhịn được nói: "Nhưng cậu ấy trông mlem thiệt."
"Mlem gì cơ?" Ông chủ nhìn hồ sơ nhà đất trên máy tính, thờ ơ hỏi.
"Ờm, nói thế nào nhỉ, hormone mạnh mẽ?" Cô ấy không tìm ra từ nào để hình dung một cách chính xác: "Cháu cũng không biết hình dung như thế nào nữa, đại khái là chỉ cần đối phương liếc mắt một cái chú liền cảm thấy lực sát thương mười phần."
Ông chủ không hiểu lắm nên ông chỉ cười và hỏi: "Các cô gái như cháu rất thích đúng không?"
Lễ tân vội lắc đầu: "Tuy cậu ấy đẹp trai, lại sống tình cảm nhưng cháu không dám thích.
Ăn được cậu ấy thì không sao, còn không được thì sợ lắm.
Cháu thích một người như Thịnh Gia Nam hơn, vừa đẹp trai vừa lịch sự."
Ông chủ vừa liếc cô ấy vừa click chuột: "Tiểu Thịnh hẳn là ăn được."
Lễ tân dừng lại, tò mò nhìn ông chủ của mình: "Sao chú biết? Cháu cảm thấy tuy tính tình của cậu ấy tốt thật nhưng chắc gì đã ăn được?"
"Thấy nhiều người rồi, kinh nghiệm." Ông chủ nghiêm nghị nói, sau đó lại nở nụ cười: "Chắc vậy đi, cho nên mới tìm một người bạn trai mạnh mẽ để chăm sóc cậu ấy."
Lễ tân cười khúc khích nói: "Thực ra, lần đầu gặp Thịnh Gia Nam cháu cũng nghĩ rằng cậu ấy được một gia đình giàu có nuôi dưỡng.
Hơn nữa luôn che chở cậu ấy, vì sợ cậu chủ con nhà giàu bị tổn thương, da mỏng thịt mềm, hôm nay gặp bạn trai cậu ấy, càng nhìn càng giống."
Ông chủ không nói gì, nhưng lễ tân vẫn cao hứng nói tiếp: "Chẹp, quả nhiên tiểu thuyết đều dựa trên hiện thực, một công tử con nhà giàu đúng nghĩa."
...
Vào phòng, Giang Trì trực tiếp ném Thịnh Gia Nam lên giường, tiếp theo hắn quỳ xuống, hai tay chặn đầu Thịnh Gia Nam ở giữa, nửa đè cậu.
"Thịnh Gia Nam." Giang Trì nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, sắc mặt u ám: "Ai cho cậu đi xem người khác thoát y?"
Thịnh Gia Nam thực sự có chút bối rối, không biết sao Giang Trì tìm được mình.
Giang Trì tức gần chết.
Hắn đã đủ tức giận rồi, vậy mà khi người được ủy thác tìm thấy Thịnh Gia Nam, anh ta nói rằng cậu đang xem người ta thoát y.
Xem thoát y, được rồi, hắn nhịn.
Kết quả vừa đi đến, liền nhìn thấy một đám đàn ông đang ở trên sân khấu xé quần áo, xé xong còn ném về phía khán giả, eo hông thì uốn éo, vô cùng khó coi.
Vậy mà Giang Trì lại thấy Thịnh Gia Nam đang xem với vẻ thích thú và tán thưởng, hắn liền giận đến ngứa răng.
Thấy Thịnh Gia Nam không lên tiếng, Giang Trì liền ngồi dậy, cởi áo khoác, sau đó cởi áo phông ném xuống đất.
Thịnh Gia Nam sững sờ: "...!Cậu làm gì đấy? Giang Trì?"
Giang Trì không lên tiếng.
Sau khi cởi sạch sành sanh, hắn lại cúi xuống, đặt hai tay lên mặt Thịnh Gia Nam, trịch thượng nhìn cậu.
"Nhìn đi." Giang Trì nói.
Lúc này ánh mắt Giang Trì thực sự quá hung hăng, Thịnh Gia Nam nhìn hắn một cái rồi dời tầm mắt đi.
Nhưng ngay lập tức bị Giang Trì trực tiếp bóp cằm bắt quay đầu lại, hắn không quên khống chế sức mạnh trên tay, không làm Thịnh Gia Nam bị thương.
"Sao nào? Trách tôi quấy rầy cậu xem người ta thoát y?" Giang Trì nắm lấy tay cậu đặt ở trên ngực mình; "Không chỉ có thể nhìn, còn có thể sờ, cậu muốn sờ đâu cũng được."
Thịnh Gia Nam cảm thụ được làn da cứng rắn của Giang Trì, lòng bàn tay cậu hơi nóng, đây là vòng tay ôm cậu mỗi ngày.
Cuối cùng hắn cũng hạ tay cậu xuống, theo bản năng Thịnh Gia Nam muốn rút tay về, nhưng Giang Trì lại níu tay cậu lại, sau đó cầm lấy tay cậu trượt xuống.
Thịnh Gia Nam thực sự không ngờ rằng điều đầu tiên họ gặp lại nhau lại làm một điều thú vị như vậy.
Giang Trì lấy tay cậu chạm trên cơ ngực của hắn rồi từng chút một trượt xuống đến cơ bụng rắn chắc, ấn vào hai lần, tựa hồ hắn muốn cậu để lại dấu tay.
Sau khi chạm vào cơ bụng của hắn, Giang Trì lại di chuyển tay xuống, vừa nhìn cậu vừa đưa tay cậu sờ lên tuyến nhân ngư gợi cảm của mình, để ngón tay của Thịnh Gia Nam trượt đi trượt lại trên tuyến nhân ngư vài lần, sau đó dừng lại ở vạt quần dài.
"Cậu thích tuyến nhân ngư của tôi hay là của những người tối nay?" Giọng Giang Trì hơi trầm xuống.
Thịnh Gia Nam nuốt nước miếng, không nói nên lời, ánh mắt lúc này vô tình rơi xuống bên dưới có thể nhìn thấy độ cong rõ ràng của lớp vải dưới cơ bụng.
Cậu dừng lại, giương mắt lên, Giang Trì đang nhìn cậu chằm chằm.
"Còn muốn xem gì nữa không?" Giang Trì hỏi: "Có muốn tôi cởi quần không? Có thể cho cậu xem cho thỏa mãn."
Nói xong, Giang Trì ngồi dậy bắt đầu cởi thắt lưng, Thịnh Gia Nam liền giơ tay ra ngăn cản.
Thấy cậu đã có phản ứng, Giang Trì mới buông tay.
Coi như hắn đã phát điên xong, đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng vào Thịnh Gia