Thịnh Gia Nam hơi có thói ở sạch, tương đối yêu sạch sẽ, việc đầu tiên sau khi về ký túc chính là tắm rửa.
Hôm nay thứ sáu, hai người bạn cùng phòng khác đã báo trước sẽ không về, vì thế đêm nay chỉ có mỗi cậu và Giang Trì.
Tắm rửa xong, lúc Thịnh Gia Nam đứng trước bồn rửa mặt sấy khô một nửa tóc, điện thoại rung lên hai lần.
Cậu cầm lên xem, là tin nhắn trả lời của đàn chị.
【 Đàn chị Cố Phán Ngữ: Được, chiều mai bọn chị đều rảnh, vậy quyết định chốt luôn nha 】
【 Đàn chị Cố Phán Ngữ: Cảm ơn em đã mời khách nhé [ đáng yêu ]】
Thịnh Gia Nam lễ phép trả lời, cầm điện thoại suy nghĩ một lát, sau đó ra khỏi nhà tắm.
Nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, Giang Trì quay đầu lại nhìn, Thịnh Gia Nam mặc chiếc áo thun màu trắng rộng rãi bao phủ dáng người mảnh khảnh.
Bên dưới là quần đùi, lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp.
Giang Trì nhíu mày, cầm áo khoác đã chuẩn bị từ trước qua khoác lên vai cậu: "Chưa hết cảm mà mặc thế này à."
"Sắp khỏi rồi." Thịnh Gia Nam đáp lại rồi thuận tay nhận lấy canh gừng Giang Trì đưa đến, "Muốn uống chút không? Có thể phòng cảm."
Giang Trì cười: "Được, uống một nửa rồi đưa đây."
Cả hai đều biết Giang Trì chẳng cần phải phòng, dù đông này hắn có cởi trần chạy bên ngoài một vòng cũng không bị cảm.
Chẳng qua Thịnh Gia Nam không uống được, cố tình Giang Trì gặp chuyện của cậu là lại thích bé xé ra to.
Thịnh Gia Nam uống một nửa, thật sự không thể uống thêm được nữa mới đưa qua, ở chỗ cậu đặt môi Giang Trì một hơi cạn sạch phần canh gừng còn lại.
Thịnh Gia Nam nhìn hắn, cân nhắc một lát rồi dời sang chỗ khác, tiện tay thu dọn bàn: "Mai tớ không xem khoa cậu thi đấu bóng rổ đâu."
"Tại sao?" Giang Trì đặt cốc nước xuống, kéo ghế ngồi bên cạnh Thịnh Gia Nam, cánh tay vòng qua đặt ở lưng ghế, một chân móc lấy mắt cá chân cậu kéo người lại gần.
Bộ dáng muốn Thịnh Gia Nam chuyển sự chú ý lên người mình.
"Vì chuyện hôm nay à?" Giang Trì hỏi.
Thịnh Gia Nam trầm mặc vài giây, ừ một tiếng.
Nắm đấm của Giang Trì lập tức ngứa ngáy, hôm nay không dạy dỗ Sầm Tấn kia là sai lầm của hắn.
Nhưng chủ yếu là khi mới lên năm nhất, Thịnh Gia Nam đã dặn kỹ Giang Trì.
Việc không cần giải quyết bằng vũ lục thì cố gắng không dùng đến vũ lực.
Bởi vậy hơn một năm nay hầu như Giang Trì không đánh nhau.
Đương nhiên điều đó phần lớn đều nhờ học sinh trong trường tương đối sáng suốt.
Dù Giang Trì rất muốn bản thân nổi bật trước mặt Thịnh Gia Nam, nhưng nếu cậu đã không vui, Giang Trì sẽ không miễn cưỡng.
Chẳng qua vẫn còn một một câu hỏi nữa...
"Mai là thứ bảy, cậu định làm gì?" Giang Trì hỏi.
"Ngủ, đọc sách, vẽ tranh." Thịnh Gia Nam đáp, "Trùng hợp ngày mai chỉ có mình tớ ở ký túc, rất yên tĩnh."
Giang Trì cười đi đến trước mặt ôm lấy cổ cậu: "Ý gì đây, chê tôi phiền phải không."
"...! Không." Bị ôm như vậy khiến nửa người Thịnh Gia Nam như dựa vào ngực hắn, chỉ có thể nâng mắt nhìn Giang Trì, "Mai cậu có trận bóng mà."
Tuy lúc Thịnh Gia Nam nói chuyện không có biểu cảm gì, nhưng khi đôi mắt thanh triệt kia nhìn người khác lại có vẻ rất vô tội.
Giang Trì nhìn hai giây, nhẹ nhàng xoa bóp cằm cậu, giọng điệu mang theo ý cười, "Được rồi, tôi nói không lại." Sau đó thì buông tay, ánh mắt quét Thịnh Gia Nam, muốn cười nhưng lại không cười, "Nếu ban đầu không muốn đi thì tôi đã chẳng dắt theo rồi.
Chứ không phải để cậu đến đó đưa nước, cổ vũ."
Thịnh Gia Nam rũ mắt, trong lòng xuất hiện một tia áy náy.
Nhưng chỉ cần thoáng nghĩ đến kết cục của vị pháo hôi trong truyện kia, sự áy náy ấy sẽ bị cậu chôn xuống đáy lòng, quyết tâm phải rời khỏi đây cũng trở nên kiên định hơn chút.
Muốn trách chỉ có thể trách mình không phải nhân vật chính, đã định sẵn không có tương lai tốt đẹp với Giang Trì.
Vì động tác ban nãy của Giang Trì mà cổ áo Thịnh Gia Nam bị kéo sang một bên, để lộ ra phần bả vai trắng trẻo và xương quai xanh rõ ràng.
Ánh mắt Giang Trì dừng lại, giơ tay thay cậu sửa sang cổ áo: "Có phải gầy đi rồi không?"
"Đâu ra." Thịnh Gia Nam đáp.
Dứt lời, Giang Trì lấy ngón tay đo xương quai xanh của cậu: "Còn nói không à? Lúc trước chỉ bỏ được một ngón, hiện giờ đặt được tận hai ngón rồi."
Thịnh Gia Nam: "..."
Lòng bàn tay Giang Trì vuốt ve phần lõm xuống, cười nói: "Còn rất trơn bóng."
"..." Thịnh Gia Nam rụt vai về sau, "Đừng chạm nữa, ngứa."
Giang Trì thả lỏng ra, nhưng giây tiếp theo cánh tay lại đo đến eo cậu.
Thịnh Gia Nam nhìn hắn vòng qua eo mình, nghiêm trang sờ tới sờ lui.
"Đúng là gầy." Giang Trì đưa ra kết luận, nhưng bàn tay đặt ở đó vẫn múa may.
Áo thun này Thịnh Gia Nam mặc đã lâu, vì chất vải mặc càng lâu càng thoải mái, cũng càng bạc màu nên khi sờ vào gần như dán vào da.
Thịnh Gia Nam chịu đựng cơn ngứa hỏi: "...!Sờ đủ chưa?"
Giang Trì nghe xong không khoa tay múa chân nữa, chỉ vòng qua ôm eo cậu: "Thật gầy, eo cũng nhỏ.
Tối mai tôi kết thúc sớm chút một chút, cùng nhau ăn cơm không?"
"Ừ, không cần sớm quá đâu." Thịnh Gia Nam đáp, "Mai tớ phải vẽ tranh, ăn trễ chút cũng được.
Khi nào cậu xong thì gọi một cuộc, tớ ra tìm."
"Được." Giang Trì nói.
Nhưng như nhớ ra chuyện nào đó, hắn dừng lại, "Mai cậu không ném tôi lại rồi lén về nhà một mình đấy chứ?"
Thịnh Gia Nam liếc liếc: "Sao tớ phải lén?"
Giang Trì nhướng mày: "Thế sao lần trước cậu về nhà một mình?"
Nói xong hắn lại nghĩ ra cái gì, có chút buồn cười: "Cậu biết không Thịnh Nam Nam, hành vi này không khác gì lén về nhà mẹ đẻ đâu.
Đó là không đúng, có khi dì sẽ tưởng hai chúng ta cãi nhau đấy."
Lại bắt đầu rồi.
"...!Mẹ tớ biết cậu vẫn đang học." Thịnh Gia Nam nói, "Bà không có sức tưởng tượng phong phú như cậu."
Giang Trì còn rất đắc ý: "Không phải nhờ tôi tích lũy theo thời gian sao, mẹ tương đối tin tưởng tình cảm của chúng ta."
Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái, thấy một mình tên Giang Trì nói đến vui vẻ, cậu không tiếp nữa.
Từ lần gặp gỡ đầu tiên, hai người gần như không hề tách ra, đã cực kỳ quen thuộc với sự tồn tại của đối phương.
Vì thế dù có ở cạnh nhau không nói lời nào, cũng sẽ chẳng bao giờ xấu hổ.
Nhưng nói chuyện được một lúc, cái nên sờ cũng đã sờ xong, thấy Giang Trì vẫn ăn vạ không đi, Thịnh Gia Nam mở lời: "Cậu mau tắm đi, đừng dán tớ nữa."
Nghe được nửa câu đầu, Giang Trì đã thả lỏng tay đứng lên.
Nào biết vừa nghe thấy nửa câu sau hắn lại dính tiếp, ấn cả người Thịnh Gia Nam vào lòng.
"Qua đây bạn học Thịnh Gia Nam, cậu nói xem có phải bản thân bắt đầu cảm thấy tôi phiền rồi không?" Giang Trì hỏi, một bộ dáng uy hiếp, "Hả?"
Thấy Thịnh Gia Nam không nói chuyện, Giang Trì cù cho cậu ngứa: "Mau trả lời, không phải thấy tôi phiền thật chứ?"
Thịnh Gia Nam né mấy lần nhưng không tránh được, muốn tóm lấy tay Giang Trì lại không thành công, khó nhịn được cười nói: "Không, đừng, đừng sờ nữa."
Cậu sợ nhột, dẫn đến khi nói chuyện giọng nói hơi hổn hển.
Giang Trì hạ mi, vẫn cố ý ép hỏi: "Có thật không?"
"Giang Trì!" Thịnh Gia Nam không thể nhịn thêm, bắt lấy vạt áo của hắn cảnh cáo.
Vì biên độ động tác quá lớn nên cổ áo cậu trượt xuống tận bả vai, lộ ra đầu vai mượt mà, mái tóc hơi ướt cũng xõa tung