Người nằm trên giường chậm rãi bay lên, ánh sáng dị động, quần áo trên người trượt xuống lộ ra bả vai huyết nhục mơ hồ.
Bùi Tịch nhẹ nhàng rắc thuốc lên vai Tô Mộng Mộng..
Nửa ngày sau, hắn đem thuốc thu lại, mặc lại quần áo cho Tô Mộng Mộng, chậm rãi để nàng nằm xuống..
Lắc nhẹ tay, Ngân Lang xuất hiện lại trên mặt đất;
Lắc lắc đầu, hữu khí vô lực, "Chủ nhân.."
"Đi mau, đi mau.."
Người nằm trên giường không ngừng nỉ non, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống..
Bùi Tịch nhìn nàng, nhất thời có chút tâm phiền ý loạn, nhíu mi, ánh mắt lăng lệ, nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt cũng u ám hơn.
"Chủ nhân, nàng khẳng định mơ thấy chuyện vừa rồi, kêu ngươi mau đi, ngươi nhìn.."
Bùi Tịch tay chống đầu, lười biếng dựa vào ghế, môi mỏng gợi lên, ngọn đèn dầu lay lắt, khuôn mặt yêu dã, phảng phất người vừa rồi tâm phiền ý loạn không phải hắn, nhìn Ngân Lang nằm trên đất "Ta nhìn cái gì?"
"Không, không có gì, ta đi ngủ.."
Ngân Lang lập tức thu nhỏ chân thân, ngước mắt nhìn về phía Tô Mộng Mộng "Chủ nhân, nếu gặp được người có thể vì ngươi không màng sống chết hay là ngươi cưới nàng đi!"
Chuyện này nó cũng rất hâm mộ đó, nói không chừng lần trước đúng là nàng phi châm sai người.
Nói xong lập tức chui vào tay áo Bùi Tịch, chính mình tự đi vào phòng tối ngủ..
"Đi nhanh lên.."
Mà giờ phút này Tô Mộng Mộng ở trong mơ đang chạy như điên, bây giờ không chạy còn đợi lúc nào mới chạy!
Phía sau liên tục vang lên tiếng gầm rú của dã thú!
"Sư tỷ, sư tỷ đợi ta.." Bùi Tịch khóc lóc vô cùng đáng thương, toàn thân lộ ra chật vật.
"Chờ ngươi cái quỷ gì, gấu đen to như vậy, còn kêu ta chờ ngươi! Chờ ngươi ta liền xong đời!" Tô Mộng Mộng không chút khách khí rống lên với Bùi Tịch, cước bộ tăng tốc, đem hắn ném ở phía sau;
Chờ hắn! Chờ hắn không phải là kêu nàng chờ chết sao! Thảo, cẩu nam chủ, không biết thương hương tiếc ngọc, nữ tử mảnh mai như ta làm sao đối phó được với quái vật không lồ!
"Chạy, chạy nhanh lên.."
Mấy câu nói mớ của nàng làm Bùi Tịch nghe đến