"Hắn là giống như người xưa thường nói, lãng tử quay đầu đi.."
Nghe được lời này, ánh mắt Bùi Tịch có chút buông lỏng, nhẹ giọng nỉ non: "Nhưng nàng thay đổi quá lớn, chỉ những người đã trải qua biến cố gì rất lớn, mới có thể đột nhiên như vậy.."
Nói đến đây thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, như suy tư gì..
"Con người mà, cũng không thể mơ màng, hồ đồ trôi qua cả đời, rốt cuộc vẫn phải tỉnh ngộ."
"Đừng nghĩ nữa." Ngân Lang nhìn bộ dáng suy tư của Bùi Tịch, nhảy lên vai hắn, mang theo vẻ mặt lấy lòng, "Chủ nhân, khi nào chúng ta ăn cơm, đói quá a.."
"A a a! Sư huynh!.."
"Dừng lại.."
Chợt, phi kiếm bay ngang qua, còn không kịp nhìn rõ, người cùng thanh âm cũng đã biến mất..
Bùi Tịch thu Ngân Lang lại, biến mất tại chỗ, đuổi theo phi kiếm đang tản ra quang mang, thần sắc có chút kinh ngạc.
Chưa kịp suy nghĩ, bỗng nhiên lại có thêm một đạo quang mang hiện lên theo sát sau lưng.
"Sư muội, làm như vậy có thể giúp chúng ta nhanh chóng có thể luận bàn, lập tức tới nơi!"
Tiếng nói vừa dứt, hai đạo quang mang liền dừng lại ở phía trên rừng trúc, chậm rãi đáp xuống.
"Chủ nhân, là Tô Mộng Mộng cùng nhị sư huynh sao?" Nhìn rất giống, bất quá bay quá nhanh, nó nhìn không rõ;
"Ừm." Bùi Tịch thu hồi ánh mắt, trở lại sân, khôi phục thần sắc đạm nhiên;
"Nàng tìm tên biếи ŧɦái võ si kia luận bàn làm gì, đây không phải là tự tìm đau khổ sao?" Nó đã từng thấy hắn ta bắt một người đánh nhau với hắn một ngày, cho đến khi người ta cầm kiếm cũng không nổi mới dừng lại..
Bùi Tịch nhìn thoáng qua phương hướng, đi vào phòng, "Thì sao.."
Không liên quan đến hắn;
Tô Mộng Mộng nhìn hắn bày ra bộ dáng hung thần ác sát rút kiếm, gương mặt vốn đang tuấn lãng, lập tức trở nên giống thô hán..
"Nhị sư huynh, huynh có đói bụng không, hay là trước tiên chúng ta đi ăn một bữa rồi tiếp tục?"
"Không đói bụng, bắt đầu đi!" Từ Châu lập tức vận chuyển pháp lực hình thành mũi tên nhọn, thẳng tắp bay đến phía nàng;
"Sư huynh!" Tô Mộng Mộng vội vàng đặt kiếm trước mặt ngăn trở tấn công của hắn!
"Đang!"
Tô Mộng Mộng lui về phía sau