Ngân Thương Duệ lấy tạm một cái áo, che lại thân thể đang hờ hững kia của Lục Cẩm Du.
Thấy cô ta vẫn đang ủy khuất ôm lấy chân anh, anh phiền toái giả vờ ân cần:
“Mau kể đi.”
Chẳng để Lục Cẩm Du kia nói, Tịch Nhiên đã thách thức, cười vang:
“Nói đi! Tôi muốn xem cô nói gì!”
“Đừng sợ, nói đi.”
“Em…” Lục Cẩm Du lại nhìn bộ dạng như muốn giết người của Tịch Nhiên, lại bị dọa cho không dám nói.
“Hức, em không dám nói đâu.”
Rồi cô ta vùi vào lòng Ngân Thương Duệ.
Anh ta kiềm lòng, cố gắng diễn tiếp:
“Đừng khóc.” Sau đó anh buông ra ánh mắt sắc lạnh dọa người nhìn về đám người hầu đang vây quanh, “Chuyện này là thế nào? Tôi cần một lời giải thích.”
Bọn họ đã báo tin cho Tịch Nhiên, không tránh khỏi liên can, nhưng bọn họ đã chuẩn bị câu trả lời cho tình huống này từ trước:
“Chúng tôi không biết gì hết.”
“Người hầu trong nhà đều bận việc làm cả, chúng tôi làm sao quản được chuyện của cô ấy chứ.”
Bọn họ nói như thể sợ không ai biết Lục Cẩm Du kia lười biếng không chịu làm vậy.
Nữ chính mà, ai ép cô ta làm việc được chứ…
Bọn họ trốn tránh trách nhiệm đồng nghĩa với việc Tịch Nhiên sẽ là người gánh tất cả hậu quả.
Tịch Nhiên cười nhạt, cô chẳng đợi người ta kịp tra khảo đã coi đó là một thành tích mà kể ra:
“Anh có cần tôi tái hiện lại hiện trường không?”
Ánh mắt cô găm lên người Lục Cẩm Du, thấy cô ta nhìn cũng không dám nhìn mình, cô lại tiếp tục nói: “Nhưng mà để tôi làm lại lần nữa, án mạng sẽ xảy ra đó.”
Biết ấy chỉ là một lời nói đùa, Ngân Thương Duệ cũng chẳng để tâm, nhưng Lục Cẩm Du trong lòng anh thì không, cô ta nghe vậy thì òa khóc càng lớn, làm ầm ĩ cả gian phòng:
“Hức, cô ấy muốn giết em! Em chỉ lỡ tay thôi mà.”
“Lỡ tay cái con khỉ.” Tịch Nhiên tức rồi, “Tôi ghét nhất người đụng vào đồ của mình.
Cô vào phòng tôi lấy đồ rồi còn đốt sách, tôi không đánh chết cô còn may đấy!”
Ngân Thương Duệ nghe mà tò mò: “Cũng chỉ là một cuốn sách, có gì mà loạn lên thế? Cùng lắm tôi mua đền giúp cô ấy là được mà?”
Lần trước hai người họ cãi nhau xô xát cũng là do cuốn sách, lần này cũng vì cuốn sách mà loạn cả lên.
Anh thật sự rất tò mò không biết cuốn sách này có gì kì lạ.
Nó cũng đâu phải cuốn sách cổ giống như của anh đâu…
Đúng là sách, nhưng không đơn thuần chỉ là sách.
“Tiền của anh còn không phải của tôi à? Tôi là vợ của anh đó!”
Lục Cẩm Du chạm vào tay anh lay nhẹ, bộ dạng ủy khuất mong chờ anh lấy lại công bằng cho mình.
Người mình yêu bị đánh nằm trên đất, anh chẳng những không thương xót, còn lơ cô ta đi.
Ngân Thương Duệ mỉm cười híp mắt ý giọng trêu đùa:
“Vậy thì kính gửi cô vợ của tôi, lát nữa chúng ta lên phòng nói chuyện!”
Nói rồi anh lạnh nhạt gọi cho một vị bác sĩ tới, rồi dọn Lục Cẩm Du sang một bên để trở về phòng mình.
Bấy nhiêu làm cho cô ta sốc một cú không ngờ, mọi chuyện không diễn ra như mong muốn của cô ta.
Ánh mắt phía sau đang săm soi, cô ta biết phải đối mặt thế nào với những chuyện tiếp theo đây?
Còn Tịch Nhiên cũng rất thất vọng.
Cô đang đợi thời cơ để đánh anh, ấy vậy mà anh lại dễ dàng rút lui như thế.
Anh ta có phải đàn ông không?
Nghĩ tới đây sắc mặt cô tối sầm, bởi cô sợ rồi, lời của Hoắc Thuần Du đang vang vọng bên tai cô, nếu lỡ như giống lời Hoắc Thuần Du nói, Ngân Thương Duệ thích đàn ông thì sao?
Chắc không phải như thế chứ…
Nếu đây chính là sự ảnh hưởng từ hiệu ứng cánh bướm, thì cô chính là tội nhân rồi.
Tịch Nhiên không nghĩ nữa, cô lòng rối như tơ vò bước từng bước về phía phòng anh.
Trong khi đó lũ người hầu lại tới trước mặt Lục Cẩm Du, nhao nhao:
“Aha, ai đó bị thất thế rồi kìa.”
“Ấy, sao có thể gọi là thất thế, cô ta khi nào có đủ tư cách đặt cạnh Tưởng tiểu thư chứ? Phải gọi cô ta là không biết tự lượng sức mới đúng nha.”
“Đúng đúng, phòng cậu chủ cô ta cũng chưa vào bao giờ nha.”
“Tôi từng vào rồi!”
Lục Cẩm Du cố lấy lại danh dự, cô ta thực sự đã từng vào, nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì cả.
Cô ta chưa bao giờ thật sự được làm chủ nhân của căn phòng đó cả.
Mỗi