Thảm cỏ xanh mướt, nắng trời dịu nhẹ, trên một cái cây nào khẳng khiu có một con rắn cũng đang phơi nắng để chờ ngày được lột da.
Nó uốn éo đủ tư thế, nướng mình dưới ánh nắng ấm áp.
Dưới thảm cỏ xanh mát có một cái xác đang mở mắt nhìn lên, hắn nằm chiếm diện tích khiên thảm cỏ bị đè xuống dưới.
Hắn ta chưa chết, nhưng trạng thái nhìn im không chớp mắt lại khiên hắn y hệt một cái xác chết không nhắm mắt.
“Bao giờ nó lột da nhỉ? Hình như vẫn cần phải có thứ gì đó tác động vào nó.”
Hắn ta lười biếng cử động, nói lời kỳ quái lại như đang toan tính điều gì đó.
Thương Duệ mất nửa ngày trời đi tìm tên điên kia, vừa thấy hắn buông thả nằm trên đất thì rất nhanh đi tới gần.
“Phương Thiết.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ngược, thấy Ngân Thương Duệ cũng ngược, lại híp mắt cười.
“Đánh hơi nhanh thế.”
“Ông nằm đây làm gì? Hết điên nữa rồi à?”
Xét về tuổi của anh và Phương Thiết, Ngân Thương Duệ lớn hơn Phương Thiết ba tuổi.
Thế nhưng xét trên thực tế những kiếp trước nữa của Phương Thiết, Ngân Thương Duệ có đủ cơ sở để có thể gọi anh ta bằng cụ.
“Cháu ngoan tìm ta có việc gì thế?”
Thương Duệ trừng mắt nhìn, anh chỉ là tôn trọng mới gọi hắn một tiếng ông, vậy mà hắn lại không biết ngượng dùng bộ mặt non choẹt đó để tỏ thế bề trên để nói.
“Ông gây họa mà sao vẫn thản nhiên thế? Không sợ tôi bóp chết ông à?”
“Haha, tôi đâu phải cố ý, hôm qua chẳng chỉ định nướng củ khoai, đâu ngờ lại khiến nhà cậu cháy đâu.”
Nướng khoai ở đâu không nướng, lại nướng ở trong biệt thự của anh.
Nói là lỡ tay không bằng nói thẳng là tôi đốt nhà cậu cho xong.
Thương Duệ nhướn mày, anh ray nguyệt thái dương tỏ ra phiền não.
Phương Thiết thấy trong tay anh cầm cuốn sách cổ, rất nhanh đoán được ý đồ.
Hắn bật dậy ngồi hẳn hoi, nghiêm giọng:
“Cậu muốn hỏi gì, mau hỏi đi.”
Cuốn sách mà Thương Duệ rất nâng niu, bây giờ lại vứt cho Phương Thiết như đồ bỏ.
“Ông mau xem xem, cuốn sách của tôi lại có vấn đề gì rồi đây.”
Phương Thiết từ lúc cầm cuốn sách cho tới khi dở sách ra, đều bất cười khanh khách:
“Haha!”
Thái độ đó của hắn ngay lập tức khiến anh sốt sắng:
“Ông biết cuốn sách của tôi có vấn đề gì rồi?”
“Không, tôi chỉ buồn cười thôi.”
“Buồn cười?”
“Ừ.”
Thương Duệ thấy hắn trả lời không rõ lý do, lại càng gấp rút: “Tại sao?”
“Chuyện cậu đưa cho tôi cuốn sách này để xem.”
“???”
“Nó vô nghĩa quá mà.”
“Vô nghĩa là vô nghĩa thế nào?”
“Hình như tôi chưa nói cho cậu biết chuyện những cuốn sách đã nhận chủ sẽ không hiện chữ cho người khác xem nhỉ?”
“Vậy ông cười là do…”
“Ừ, tôi cười vì việc cậu đưa cuốn sách cho tôi xem cũng không khiến tôi hiểu được cuốn sách của cậu có vấn đề gì.”
“...”
Ngân Thương Duệ im lặng, trong lòng dấy lên nhiều nghi ngờ.
“Đừng nghĩ nữa, dùng miệng cậu để kể về sự bất thường của cuốn sách đi.”
“Tôi không thấy gì cả.”
Phương Thiết nhíu mày hỏi lại: “Không thấy gì?”
Anh gật đầu, lại nói:
“Ừ, ngay cả khi tôi là chủ nhân của cuốn sách, cũng không thể nào nhìn thấy nội dung của cuốn sách nữa.
Tất cả mọi thứ đều biến mất, thứ duy nhất lưu lại chỉ là một trang giấy bị xé rách ở trang thứ năm thôi.”
Nghe Thương Duệ kể, hắn ta trầm tư vuốt cằm, quả thật chuyện này hắn chưa thể giải thích được.
Thấy cả người lão làng như Phương Thiết cũng không giải đáp thắc mắc cho mình, anh nghi ngờ cuốn sách này không phải của mình, lời trong lòng cũng mau chóng được thốt ra:
“Nêu như theo ông nói, kẻ không phải chủ nhân của cuốn sách sẽ không được cuốn sách cho bất kỳ thông tin gì.
Liệu có phải cuốn sách này…”
Chưa để Thương Duệ nói hết, Phương Thiết đã nhảy vào miệng anh nói hộ:
“Có thể cuốn sách không muốn nhận cậu làm chủ nữa.”
“Từ chối chủ nhân?” Thương Duệ nghe có chút lo sợ, nghĩ về những chuyện gần