Tịch Nhiên sau khi trở thành Chu Nhiên, định bụng sẽ tìm Ngân Thương Duệ cảm ơn một tiếng cho có lệ.
Dù sao cũng đã đồng ý tới nên cô không định nuốt lời, nhưng cô lại lưỡng lự rất lâu bởi không muốn dùng bộ dạng hiện tại đi gặp anh.
Để anh ta thấy, ắt hẳn sẽ chê cười.
Thẩm Dạ Nhu đưa cô đồ của phục vụ khách sạn rồi mang quần áo của cô đi mất.
Tịch Nhiên đã bị kẹt với quần áo phục vụ nam này đã một tiếng đồng hồ, cũng không định sẽ rời khỏi đây với bộ dạng này.
Kể từ lúc gặp nhau ở thang máy, cũng không còn thấy Thẩm Dạ Nhu xuất hiện ở đâu nữa.
Tịch Nhiên vô thức đi lang thang, tiếng bước chân một lúc lại gần, cô lại không để tâm mà cho đó là người qua đường.
Nghĩ cũng không nghĩ người này đang cố ý tìm mình.
Người kia trên đen dưới đen, phong thái oai vệ, khi tới trước mặt Tịch Nhiên đang mơ hồ vừa đẩy vừa mắng:
“Trốn việc? Còn không mau quay lại bữa tiệc để làm việc đi!”
“Này tôi không…”
“Còn không đi, rắc rối, tôi sẽ xử lý cậu.”
Tịch Nhiên chưa kịp trở tay, đã bị người như bảo vệ này kéo trở lại, cơ bản cô cũng không biết nên làm gì, nên bị kéo đi cũng không định phản kháng.
Có mơ cô cũng không nghĩ việc này mang lại bao nhiêu rắc rối…
Sắp nửa đêm đến nơi, tiệc cũng chưa thể nói tàn là tàn ngay.
Nói là tiệc sinh nhật nhưng thực chất chỉ là màn che bên ngoài, bên trong thực chất lại là tiền đề của những cuộc giao thương với nhiều mục đích khác nhau, chẳng ai đem thiện chí đi chúc mừng sinh nhật một thằng nhóc không có tên tuổi, bọn họ nể mặt Dụ Yên nên mới có mặt ở nơi nãy.
“Nào, nể mặt ta, lại uống một ly nữa đi.”
Tiếng động đằng xa, Tịch Nhiên bị kéo tới bất giác quay đầu tìm phía Ngân Thương Duệ như một thói quen.
Cô đã nhìn thấy anh đang bị người ta chuốc rượu cho cả mặt đỏ bừng.
Trong sách có đoạn nói Ngân Thương Duệ tửu lượng rất tệ, chỉ quá hai ly đã lăn ra bất tỉnh.
Tịch Nhiên đứng nhìn chỉ vài phút, anh ta đã bị mấy người bên cạnh chuốc cho ba bốn ly rượu.
Rõ ràng đã tới giới hạn, sao anh ta còn cố uống?
Tịch Nhiên không không biết là bao đồng hay lo cho anh, lại đều bước đi đến chỗ anh.
Vừa ngay lúc anh không chống đỡ được thì ngã vào lòng cô.
Mũi anh ghé sát vào cổ cô, từng nhịp thở nóng hổi cùng cơ thể áp sát nóng rát của anh khiến Tịch Nhiên biết, tình trạng của anh thực sự không ổn.
“Ơ, chú em sao tửu lượng lại kém vậy chứ…”
Dụ Yên rõ ràng đứng bên cạnh, lại chẳng liếc nhìn con trai một cái.
Bà ta lại đăm đăm vào mấy người kia, mỉm cười xã giao.
“Thằng bé chắc cũng mệt rồi, để hôm khác sẽ chiêu đãi mọi người sau.”
Người mẹ này, Tịch Nhiên nhìn mà không biết bà ta nghĩ gì.
Ngân Thương Duệ bị hành ra nông nỗi này, bà ta là mẹ cũng không tránh khỏi liên can.
Cô nhìn bà ta với đủ loại cảm xúc từ kinh ngạc đến khinh bỉ, làm người có quyền thế mà bất chấp mọi thứ, ấy cũng chẳng vinh quang gì.
Dụ Yên dường như cảm nhận thấy ác ý từ phía sau lưng, lại ngẩng đầu nhìn tên phục vụ thích lo chuyện bao đồng trước mặt, nửa ánh mắt thân thiện khi cô là Tịch Nhiên cũng không có.
“Còn không đem thằng bé vào phòng ngủ, còn đứng đó là muốn thách thức ai?” Dụ Yên trầm giọng.
Giọng điệu bề trên này nghe thật chướng tai, chỉ là Tịch Nhiên dù muốn hay không cũng phải lờ đi, chuyện quan trọng bây giờ là phải đưa Ngân Thương Duệ đi càng