Lời hôm trước Lục Cẩm Du nói không phải một trò đùa.
Hôm nay Tưởng Tịch Diên thật sự đã tổ chức tiệc tại gia, mời rất nhiều người đến tham dự.
Tịch Nhiên và Thẩm Dạ Nhu cũng được mời, nhưng với thân phận là cấp trên đến bữa tiệc đó.
“Mời vào mời vào.
Hôm nay chúng tôi mở tiệc thiết đãi, rất hoan nghênh mọi người tới dự.”
Lục Sương với vai trò là chủ mẫu, rất nhiệt tình đứng ngoài cửa tiếp khách.
Bà ta mặt mày hớn hở như thế, đến khi hai người bọn họ bước vào thì lại bày ra vẻ mặt tang tóc khó chịu ra mặt.
“Sợ gì vậy bà Tưởng? Còn sợ chúng tôi tới phá quấy ư?” Tịch Nhiên bỡn cợt.
Lục Sương dè dặt, nhưng lời lẽ lại rất khó nghe:
“Đâu biết được ai với ai, người có mưu đồ bất chính thì làm sao tôi có thể tin được.”
Tịch Nhiên duỗi tay, Lục Sương lại giật mình né tránh.
Cô đơn thuần chỉ là muốn khoanh tay lại.
“Hay là bà nói cho tôi biết thế nào mới là người có mưu đồ bất chính đi.
Tôi thấy bà có vẻ hiểu rõ loại người như mình lắm.”
Cả đời bà ta toan tính, âm mưu bất chính.
Vậy mà dám mở miệng ra nói người khác có mưu đồ bất chính.
Tịch Nhiên thật sự cảm thấy rất buồn cười.
“Hay là nói do chúng tôi tới đây khiến bà lo sợ, mới cho rằng chúng tôi có mưu đồ bất chính? Chẳng lẽ chúng tô đơn thuần tham gia bữa tiệc này cũng là không chính đáng sao?”
“Đừng có ăn nói hàm hồ!”
Mọi người xung quanh quay ra nhìn người Lục Sương, bàn tán cũng rất nhộn nhịp.
“Chủ mẫu mới” này đã trở thành người vô đạo lý trong miệng khách rồi…
Tịch Nhiên và Thẩm Dạ Nhu lướt qua bà ta, còn không quên khiêu khích:
“Nếu muốn tự bôi tro chát chấu lên mặt thì cứ tiếp tục chọc giận chúng tôi đi.
Nhất định không thiếu tro cho bà quệt lên mặt đâu.”
Tịch Nhiên mũi nở to, rất phấn khích khi làm cho bọn họ xấu hổ một phen.
Thẩm Dạ Nhu không thích so đo, chỉ thở dài rồi cốc nhẹ đầu cô một cái.
“Con đó, con cũng nên kiềm chế lại, đừng bận tâm đ ến bọn họ quá nhiều.”
Tịch Nhiên xoa trán, hơi uất ức:
“Là bọn họ bận tâm đ ến chúng ta mà.
Còn chỉ là thuận theo ý trời, thay trời hành đạo thôi.”
“Mẹ đúng là hết cách với con rồi.” Thẩm Dạ Nhu lắc đầu.
“Con phải k1ch thích tinh thần của bọn họ một chút thì một vài chuyện mới có hy vọng thành công.”
Lời Tịch Nhiên nói Thẩm Dạ Nhu tuy không hiểu gì, nhưng bà cũng không định hỏi kĩ.
Đằng khác Lục Sương sau khi bị sỉ nhục, khuôn mặt đầy căm phẫn tràn vào trong phòng Lục Cẩm Du.
“Mẹ đúng là tức chết rồi!”
Lục Cẩm Du vẫn đang sửa soạn sao cho mình thật xinh đẹp để chút nữa gặp mặt Ngân Thương Duệ.
Nhà họ Ngân hôm nay cũng sẽ đến.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lục Cẩm Du nhìn mặt bà ta suy đoán, “Không phải lại là hai kẻ kia chứ?”
“Hừ, lại là hai ả đó.
Bọn họ lại dám sỉ nhục ta ngay trong căn nhà này, trước mặt biết bao khách khứa.
Thật tình mẹ không thể chấp nhận được sự xuất hiện như âm hồn bất tán đó của hai ả ta!”
Lục Sương tức tối nắm chặt bàn tay, Lục Cẩm Du nhìn thấy cảm xúc quá khích của bà ta lại khuyên nhủ:
“Mẹ đừng để tâm đ ến bọn họ, chẳng phải chúng ta mới là kẻ nên đắc ý sao? Mẹ càng để tâm mấy lời vô tri đó thì bọn họ lại càng vui vẻ hơn thôi.”
Lục Cẩm Du vẫn miệt mài chải tóc trước gương, trên người là bộ lễ phục trắng tinh xinh đẹp động lòng người.
Khuôn mặt trắng nõn còn sáng lên, đứng trước mặt Lục Sương lại khiến bà ta rất tự hào.
Bỗng nhiên bà ta nảy ra chủ ý.
“Con nhất định phải thật xinh đẹp để chút nữa đè bẹp con gái của ả.
Dùng bộ dáng xinh đẹp này để khiến Ngân Thương Duệ chết mê chết mệt con.”
“Mẹ cứ yên tâm, người đàn ông này con nắm chắc rồi.
Còn Tịch Nhiên kia con còn sợ cô ta gì chứ.
Mọi thứ của cô ta không phải bây giờ đều bị con cướp được sao? Con từng nói tất cả những gì của cô ta đều sẽ thuộc về con.
Kể cả là danh phận, hào quang