Tưởng Tịch Diên không hề biết người mà ông ta lo lắng sớm đã chạy ra ngoài từ lâu.
Thẩm Dạ Nhu phản xạ có điều kiện đứng ở nơi an toàn kia tìm xem bóng hình của Tưởng Tịch Diên.
Bà sốt ruột đi tới chỗ Lục Sương kia hỏi chuyện:
“Chồng cô đâu?”
“Tôi biết được chắc… hay anh ấy vẫn ở trong nhà?”
Thẩm Dạ Nhu dùng ánh mắt kích động để đối chất không lời, sau đó bà không ngại lửa lớn lao thẳng vào bên trong.
Tịch Nhiên không kịp ngăn chặn khi phát hiện bóng bà chạy vào trong đám lửa, cũng lo sợ muốn chạy theo kéo bà lại.
“Mẹ à!”
Nhưng cô không chạy được, Ngân Thương Duệ đã kịp thời kéo cô lại.
“Anh buông tay! Tôi không thể để bà ấy dấn thân vào chỗ chết được!”
“Em mau tỉnh lại đi! Bà ta không phải mẹ của em! Đừng mê muội nữa!”
Dù sự thật là giả, nhưng nó cũng không thể thuyết phục được Tịch Nhiên đang kích động.
“Anh buông tay! Bà ấy có chuyện gì thì người đầu tiên tôi giết chính là anh đấy!”
Nước mắt của cô lăn xuống, Ngân Thương Duệ không nghĩ cô lại khóc, anh cũng không dám nặng lời nữa.
“Em cứ kích động như thế làm gì.
Biết trong đó nguy hiểm em còn muốn chạy theo để chết cùng một hố à?”
Tịch Nhiên không nghe gì hết, nước mắt lăn dài, cô ra sức vùng vẫy, nhưng cố mấy cũng không xong.
“Còn đứng nhìn làm gì? Mau cho người dùng nước dập lửa đi!”
Ngân Thương Duệ ghì chặt Tịch Nhiên xuống không cho cô thực hiện ý đồ.
Tịch Nhiên lại dư sức, càng giữ cô lại càng giãy dụa kịch liệt hơn.
Mọi chuyện chỉ dừng lại khi Thẩm Dạ Nhu trở ra ngoài cùng với Tưởng Tịch Diên phía sau lưng.
Bà dùng hết sức bình sinh của mình để đưa người đàn ông to cao này ra khỏi nơi lửa lớn đó.
Tịch Nhiên thấy, đầu ông ta chỉ chảy chút máu, hơi bỏng nhẹ nhưng tình trạng không nguy kịch.
Chỉ có Thẩm Dạ Nhu mới là người đáng lo ngại.
Tịch Nhiên thấy, cả bàn tay bà bỏng nặng, cánh tay như bị vật gì đó đè mà cháy xém một khoảng, máu cháy đen trông rất nghiêm trọng.
Bây giờ ai còn có mặt ở đó, nhìn thấy cũng cảm thấy cánh tay hơi đau rát.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Thẩm Dạ Nhu khuôn mặt lem nhem tro tàn, mỉm cười hiền dịu lắc đầu.
Thấy cô khóc lại dùng tay quệt qua mặt.
Trên mặt Tịch Nhiên cũng lem nhem rồi.
“Mẹ không sao, mau đưa ba con đi bệnh viện đi.”
Tịch Nhiên đau xót không dám khóc nữa, bà ấy vẫn ổn cô phải thấy may mắn.
Vừa nói xong Thẩm Dạ Nhu cũng ngã xuống, Tưởng Tịch Diên và bà đều được nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Bọn họ đều rời đi, cuối cùng chỉ còn Tịch Nhiên và Ngân Thương Duệ ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Đèn cấp cứu tắt, Tịch Nhiên vội vàng đã đến trước mặt vị bác sĩ kia hỏi xem tình hình.
“Mẹ tôi sao rồi bác sĩ?”
Vị bác sĩ xỏ tay vào túi áo trắng, nói:
“Cả hai người đều không sao.
Mẹ cô chỉ là bị bỏng cộng với kiệt sức nên tạm thời thiếp đi.
Bỏng có thể chữa trị được, nhưng có lẽ sẽ để lại sẹo.”
Tịch Nhiên gấp gáp muốn hỏi rõ:
“Tôi có thể vào xem mẹ tôi được không?”
“À cái này tạm thời thì không thể.
Để tránh kích động bệnh nhân vẫn là để ngày mai rồi vào thăm thì hơn.”
Ngân Thương Duệ nhìn Tịch Nhiên ngập ngừng, đã nói trước:
“Còn bác trai tình trạng thế nào?”
“Khói tràn vào phổi, chậm chút nữa chắc sẽ chết.
Nhưng không sao rồi, đã qua nguy kịch.
Chỉ có điều…”
“Chỉ có điều?”
“Ông ta có tiền sử bệnh về mắt, theo tình hình có lẽ đã bị vật gì đập vào đầu, giác mạc chịu tổn thương một lần nữa nên có lẽ sẽ không thể nhìn thấy gì trong một khoảng thời gian.
Nếu bệnh nhân chịu kích thích bên ngoài, có khả năng vĩnh viễn không thể nhìn được nữa!”
Tịch Nhiên cười lớn.
“Đôi mắt của ông ta… haha, của thiên trả địa rồi!”
Mắt là của người ông ta hứa hẹn, giờ lời hứa không thể trả được, mất đi cũng là đúng theo nhân quả.
Ông ta lần này mù rồi, chẳng phải sẽ lại như khi trước, lâm vào ngõ cụt một lần nữa?
Bác sĩ rời đi, chỉ còn Tịch Nhiên đứng cười một lúc thì ngừng lại.
Ngân Thương Duệ không biết nói gì, nên cuối cùng chỉ đem cô về nhà của cô.
Bọn họ không nói gì với nhau cả, Ngân Thương Duệ không nói gì, tôn trọng cảm xúc của Tịch Nhiên.
Đến cửa nhà, Tịch Nhiên cũng một đường đi vào, đầu cũng không quay lại.
Ngân Thương Duệ lưu luyến nhìn bóng lưng, sau khi bóng cô biến mất, đèn trong nhà vừa sáng, anh mới hạ cửa kính, đạp ga rời đi.
Đêm hôm ấy Tịch Nhiên một mình ở nhà không ngủ được.
Mỗi lần mất ngủ cô đều ngủ cùng Thẩm Dạ Nhu.
Nay bà nằm trong bệnh viện dưỡng thương, Tịch Nhiên lại lần nữa rơi vào cơn ác mộng.
Sáng hôm sau Tịch Nhiên gấp gáp chạy đến bệnh viện, quên cả lời bác sĩ nói cho bệnh nhân có không gian nghỉ ngơi đã chạy thẳng vào trong phòng của Thẩm Dạ Nhu.
Bà đang ngồi trên giường, cánh cửa vừa mở ra đã có một tiểu đáng yêu lao vào lòng ôm.
“Hức, mẹ làm con sợ quá.
Hôm qua con mơ thấy mẹ chết, con thật sự rất sợ!” Tịch Nhiên trong lòng bà