Xuyên Sách Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

71: Có Đáng Không - 72: Hậu Quả


trước sau

71: Có Đáng Không


Một vài ngày trôi qua, vẫn chưa thấy có dấu hiệu của sự kết thúc…
Tưởng Tịch Diên không thể sống sót sau vụ va chạm đó, còn Lục Sương chạy mất cũng không thể bắt lại được.
Đám tang của Tưởng Tịch Diên được diễn ra nhanh chóng, người ra mặt chủ trì là Thẩm Dạ Nhu.
Vì không muốn Tịch Nhiên động tới thai khí, đến khi mọi chuyện xong xuôi mới có người báo tin cho cô biết về sự ra đi của Tưởng Tịch Diên.
Còn Lục Cẩm Du… ngày hôm đó đã đánh mất tất cả.
Sau khi bị chính mặt từ hôn, cô ta từ đầu vẫn bị kiểm soát nhưng lại không biết một chút gì.
“Cậu Phương, con gái tôi nói tôi không cần can thiệp quá sâu.

Chuyện nhà họ Phương các người muốn làm, tôi không có ý kiến.”
Thẩm Dạ Nhu cúi đầu, nhưng bà có một nhu cầu nhỏ…
“Nhưng có người này tôi nhất định phải đem đi.”
“Ai?”
“Một người họ Thẩm.


Chồng tôi chết, tôi cũng sẽ không để hắn chiếm thế thượng phong.”

“Thẩm Dạ Niên đâu? Ông ta đâu rồi?” Lục Cẩm Du gấp gáp tìm quanh không thấy, cô ta tưởng ông ta lợi dụng mình xong đã trốn, căm phẫn tới phát run.
“Cháu gái nhỏ, đừng trốn tránh sự thật nữa, cháu không có đồng minh ở đây đâu.”
Phương Khánh mỉm cười, nhưng ý vị lại không chút nhân từ, ra lệnh cho người khác ấn cô ta xuống bàn, ký vào đơn từ chức.
“Chết tiệt! Các người sao có thể nhìn ông ta làm càn như vậy?”
Ánh mắt của hội cổ đông, từ đầu chí cuối hướng về cô ta đều là do nể người này.
Bọn họ không có nghĩa vụ phải bảo vệ cho một người vô dụng, đặc biệt lại là người con gái của người đã khiến chủ tịch đáng quý của bọn họ chết đi.
Phương Khánh nhìn đứa cháu gái, không chút yêu thích vỗ vỗ mặt cô ta.
“Ngu ngốc, đến bước đường này rồi vẫn chưa nhận ra bản thân đã bị lợi dụng hửm?”
Ánh mắt ông ta đay nghiến Lục Cẩm Du, khiến cô ta vừa sợ hãi, vừa kinh tởm mưu kế bẩn thỉu của ông ta.
“Ông tưởng bản thân có thể dễ dàng có thể lấy được công ty này dễ dàng sao? Ông phải chăng đã quên, tôi có một người ba từng là chủ tịch công ty này không? Nếu ông ấy muốn lấy lại, ông có thể ngăn cản được sao?”
“Cô Lục, chủ tịch tiền nhiệm đã chết rồi.”
Tự nói mình là con gái, nhưng đến chuyện ba mình đã mất cũng không biết…
“Ông ấy… ông ấy chết rồi?”
“Trước khi mất, ông ấy muốn đưa thứ này cho cô xem.”
Giám đốc An đặt trên bàn một tờ giấy, bọn họ không nhấn đầu cô ta nữa, để cô ta tự mình đọc lấy nội dung có trên bản xét nghiệm.
Cô ta không phải là con gái của Tưởng Tịch Diên.
“Không thể nào!”
Mắt cô ta mờ đi, cổ họng khô khốc nói khó thành lời trơn chu.
“Chúng tôi… rõ… rõ ràng là có quan hệ huyết thống! Không… không tin có thể hỏi mẹ của tôi! Bà ấy… Bà ấy chắc chắn có thể nói cho các người biết sự thật!”
“Ha, bà ta sớm đã bỏ chạy rồi, muốn hỏi là để hỏi bao giờ đầu thú chăng? Ba cô chính là do người mẹ của cô sinh oán đâm chết đó.”

Bọn họ nói gì, Lục Cẩm Du đều không hiểu.
“Lục Sương bà ta đã làm ra loại chuyện bất nhân tính giết người như thế, còn dám trở lại đây sao?”
Lục Cẩm Du không chịu tin, lắc đầu lia lịa.
“Không! Mẹ tôi không phải người như vậy!”
Phương Khánh cười khụ khụ thành tiếng thấy cô vẫn còn cứng đầu chưa chịu ký vào đơn từ chức, lại phái người hỗ trợ.
“Cô còn không ký nữa, nhất định tôi có cách khiến cô đau đớn hơn trước khi bản văn bản này co được chữ ký của cô.”
Sau đó Lục Cẩm Du không còn cách nào buộc phải ký vào trong bản từ chức đó để được bình yên.
Cô bị đem vứt ra ngoài công ty, không ai thèm quan tâm cô sống chết thế nào, cô ta cũng biến mất hoàn toàn trong con hẻm…
Ngày hôm đó Lục Cẩm Du thật sự đã mất hết tất cả.
Một đám côn đồ tự nhiên chỉnh lại quần áo đi ra khỏi một nơi hôi thối tăm tối.
“Mùi vị thiếu nữ lâu rồi không được nếm thử, anh em thoải mái hết rồi chứ?”
“Haha đại ca, con nhỏ đó cũng đẹp thật, chúng ta hôm nay lời to.”
“Công nhận nó rất đẹp, có lẽ đem bán cho lũ buôn người sẽ kiếm được kha khá đấy.”
“Chúng mày đứng ở đây canh chừng cho cẩn thận, tao đi kiếm người tới định giá nó, bên trong khá nhiêu chai thủy tinh đấy, cẩn thận nó lại vớ được rồi tự kết liễu.”
Lục Cẩm Du giữ trinh tiết suốt bấy lâu định rằng sẽ dành cho Ngân Thương Duệ.


Đến bây giờ cứ như một trò hề vậy.
Cô ta bị đám côn đồ đó kéo vào hẻm tối, giày vò cho thịt mòn sơ xác, bản thân cũng bị chà đạp cho thành bộ dạng đến cả cô ta cũng cảm thấy kinh tởm.
Lục Cẩm Du nằm giữa đống vài bẩn được chắp vá thành một manh chiếu, co người lại đau đớn khóc thút thít.

Cô ta có xứng đáng để nhận phải kết cục như thế không?
Cô ta sống hơn hai mươi năm trong bóng tối, sống dưới thân phận là con của tình nhân, mọi chuyện như thế từ nhỏ đã được mặc định sẵn trong đầu.

Đến hôm nay chuyện bản thân có thật sự có phải con gái của tình nhân hay không cũng không biết.
Cô ta hơn hai mươi năm, chỉ là một hạng thấp hèn không được người khác trân trọng như viên ngọc quý, so với vị tiểu thư cao cao tại thượng đứng ở trên kia thật không thể so bì, đặt cạnh cũng chỉ là vật làm nền, xinh đẹp cũng không có ích gì.
Cô ta xinh đẹp như hoa, cầu người yêu mến, người không yêu còn chối bỏ, trinh tiết cả đời người giữ gìn lại mất trắng theo cách như thế.
Kết cục như thế, liệu có đáng không?
Không đáng, mọi chuyện sẽ không cứ thế mà kết thúc….

72: Hậu Quả


Tịch Nhiên đứng trước mộ của Tưởng Tịch Diên, không quá lâu đã trở về.

“Em không sao chứ?”

Cô không nói gì, chỉ lắc đầu. Ngân Thương Duệ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Em nghỉ sớm đi.”

“Anh đi đâu?”

Ánh mắt không an tâm của Tịch Nhiên khiến Ngân Thương Duệ khó hiểu, nhưng anh không để cô lo lắng, nhanh chóng trấn an:

“Đừng lo, anh sẽ trở lại. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Một người không phát giác ra mình bị thương, đương nhiên sẽ không cảm thấy đau. Chỉ là bản thân họ không thấy, phần lại để cho người khác thấy, thấy trọn vẹn sự nghiêm trọng của vấn đề mới thấy đau.

“Em muốn đi cùng.”

“Ngoan, nghe lời, nghỉ ngơi đi.”

Ngân Thương Duệ đi khỏi, anh không biết cô lo lắng chuyện gì nên chỉ cho rằng cô đang lo lắng dư thừa, không chút để tâm mà rời đi.

Phương Thiết không an tâm lại âm thầm đến thăm cô.

“Tịch Nhiên cô biết chuyện gì chưa?”

Trước khi Ngân Thương Duệ đi đã cho người chuẩn bị canh tẩm bổ cho cô, còn cô bây giờ thì đang uống nó.

“Có lẽ mấy chuyện anh định nói tôi biết hết rồi.”

Thực tế theo kế hoạch thì Ngân Thương Duệ rời đi rồi sau đó mới có những chuyện sau đó xảy ra.

Chỉ duy nhất chuyện Tưởng Tịch Diên chết và

Ngân Thương Duệ vẫn còn ở lại nơi này là không nằm trong dự tình ban đầu của cô.

Còn lại tất cả đều diễn ra đúng với kế hoạch ban đầu.

Hôm đó sau khi đi cùng Phương Thiết qua mặt Ngân Thương Duệ khiến anh ta tức giận rời đi, Tịch Nhiên thật sự đã nghiêm túc bày lên một kế hoạch.

“Lúc đầu tới đây tôi định rằng sẽ nhờ anh một vài chuyện khác nữa, nhưng lại thay đổi trong phút trót. Bây giờ tôi không thể làm chủ tịch được, Dụ Yên lúc này đang quyết định xem nên chọn tôi hay con ngốc Lục Cẩm Du. Theo tình hình này rõ ràng bà ta đã để mắt đến tôi rồi.”

“Vậy cô định dùng Lục Cẩm Du thế nào để giúp Ngân Thương Duệ đây? Dụ Yên để ý tới cô cũng chỉ là vì công ty thôi, cô làm không tốt nhưng công ty vẫn thuộc dưới quyền sở hữu của cô thì bà ta sẽ không bỏ qua. Cô thuận thế làm bù nhìn thì bà ta càng cảm thấy cô hữu dụng.”

“Vì vậy tôi mới cần anh giúp. Tôi chắc chắn Lục Cẩm Du này có quan hệ gì đó với anh đúng chứ? Hoặc liên quan đến nhà họ Phương.”


“Ừ, họ hàng rơi rớt.”

“Tốt, vậy tôi có chuyện để làm với anh đấy. Tôi muốn nâng Lục Cẩm Du lên.”

Từ k1ch thích tính háo thắng của Lục Cẩm Du, gặp mặt Tưởng Tịch Diên để giải quyết nỗi băn khoăn của ông ta khiến ông ta đồng ý với lũ người kia hạ cô xuống khỏi chức vị chủ tịch.

Không phải tự nhiên cô dâng hai tay đồ của mình cho người khác, kể cả chuyện tự ý bán cổ phần, cô chính là bán cho Phương Thiết, khiến nhà họ Phương có chút vị thế, tiếng nói để kế hoạch nhượng vị diễn ra suôn sẻ.

Chủ đích rõ ràng, cô muốn nâng Lục Cẩm Du lên để Dụ Yên hoàn toàn đưa ra quyết định để tổ chức một buổi đính hôn, để mọi chuyện cứ vậy kết thúc…

Nghĩ tới đây, Tịch Nhiên mới thấy mọi chuyện sắp đặt trước đó đều như một trò đùa chỉ vì Ngân Thương Duệ.

“Lục Cẩm Du bị Phương Khánh đuổi đi. Nghe nói còn đuổi đến một nơi rất dơ bẩn…”

“Chuyện cô ta bị đuổi đi tôi biết, nhưng nơi dơ bẩn anh nói là thế nào?”

“Nghe nói cô ta… bị đem làm thú vui cho đám côn đồ. Còn nghe nói, đám côn đồ đó chết cả rồi. Một rạch ở cổ, vết thương chí mạng.”

Tay dừng cử động, Tịch Nhiên nhàm chán đặt chén canh xuống.

“Ác giả ác báo thôi, cô ta là một người có oán niệm sâu, động tới cô ta chết cũng là do bản thân bọn họ tự vớ phải.”

“Cô không bất ngờ sao?”

“Tôi không có tâm trí nghĩ tới người khác.”

Người cần lo còn chưa lo xong, Tịch Nhiên sao phải lo cho một người chẳng còn nghĩa vụ gì với cô và Ngân Thương Duệ chứ?

Chưa kể, tâm trí của cô bây giờ đều đặt lên cuốn sách.

“Phương Thiết, tôi hỏi ông. Có phải cuốn sách này có thể xoay chuyển thời không không?”

Tịch Nhiên sờ sờ tầm bìa cứng cũ kỹ bên ngoài, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nhiều suy nghĩ chưa nói, chỉ đợi Phương Thiết trả lời để trào ra vô số câu hỏi.

“Quả thật có chuyện đó. Nhưng nó có một số nguyên tắc. Thứ nhất là chỉ xé được trang mới nhất, những trang trước đó dù cô có xé cũng không có tác dụng.”

“Ừ, chuyện đó tôi biết rồi.”

Tịch Nhiên lật sách ra, những trang trước ngoại trừ trang trắng đều bị Tịch Nhiên xé hết.

Sự vật trước mặt, sốc không nhếch nổi miệng. Phương Thiết cứng đờ người, vừa sốc lại vừa lo ngại.


“Cô đã làm gì cuốn sách đó rồi? Sao nó lại biến thành bộ dạng thế này? Những sự kiện đã xảy ra đâu? Cô xé rồi à?”

“…” Im lặng là câu trả lời duy nhất.

“Ngốc rồi! Ngốc thật rồi! Sao cô lại có thể bốc đồng như thế hả? Cô luôn hành động không quan tâ m đến hậu quả từ bao giờ?”

“Cô nghĩ cuốn sách sẽ toàn năng như thế à? Nó chỉ cho cô quay lại một khoảng thời gian nhất định thôi, chưa kể còn phải trả giá nữa đấy.”

Tịch Nhiên nghe hai từ trả giá, ngay lập tức đã có phản ứng.

“Trả giá? Có chuyện này sao?”

Những gì Phương Thiết đang nói, Tịch Nhiên hoàn toàn không biết.

Khi này hắn mới ngớ người, ra là hắn đã quên nhắc nhở cô chuyện này.

“Chết tiệt, tôi lại quên không nhắc cho cô chuyện này.”

“Chuyện xé sách nghịch chuyển thời gian, cái giá phải trả sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến vật chủ. Cô nghĩ lại xem có phải khi trước cô xé một trang, liền có chuyện xảy đến trong ngày khiến cô nhập viện không?”

Tịch Nhiên lục lọi kí ức, quả thật có chuyện đó.

“Nhưng nó không phải là do Lục Cẩm Du làm sao? Bây giờ có chuyện gì không lẽ cũng là do cô ta làm?”

“Cốt yếu không phải chuyện đó, nguyên tắc thứ hai khi quyết định xé đi trang giấy chính là hậu quả. Khi đó cô xé một trang nó có thể sắp đặt cho hợp lý, khiến Lục Cẩm Du nổi sát tâm hại cô. Bây giờ cô cả gan xé không ít, thử nghĩ xem hình phạt cuốn sách sắp mang đến cho cô là gì?”

Không dám nghĩ, cũng không nghĩ nổi nữa.

Bởi bấy giờ, cơn đau được truyền từ bụng đã phân tán mọi sự chú ý của cô rồi.

“Tôi đau bụng… ư, đau quá!”

“Tịch Nhiên cô sao vậy?”

Phương Thiết gấp gáp đỡ cô dậy, mới thấy vết máu chảy xuống thẫm đỏ thân váy.

Hậu quả đến rồi, Phương Thiết nói không sai, đứa con trong bụng của Tịch Nhiên chắc chắn sẽ không giữ được nữa.

Tịch Nhiên vung tay loạng choạng, lại làm đổ chén canh trên bàn.

Trong chén canh đó, vậy mà lại có không ít hoa hồng.

“Phương Thiết, mau đưa tôi đến bệnh viện! Nhanh!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện