Trong căn phòng truyền đến tiếng thở gấp, người bên trong đó không ngủ mà đang gặp ác mộng…
Ngân Thương Duệ cả người nhễ nhại mồ hôi bật dậy giữa đêm.
“Cái… cái quái gì vậy chứ.”
Hơi giọng đứt quãng, là hoảng sợ.
Anh lại mơ thấy giấc mơ đó.
Trong mơ lần này cũng xuất hiện tên đàn ông hôm trước.
Nhưng lần này hắn lại điên cuồng hơn rất nhiều.
Hắn ta nói rất nhiều thứ anh không hiểu, nhưng mọi thứ rõ ràng đến mức anh không nghĩ tới đây chỉ là một giấc mơ bình thường.
Sau mỗi lần mơ thấy hắn, trong đầu anh tự nhiên sẽ xuất hiện những mảnh ghép vụn vặt không rõ, những hình ảnh mờ như bị chụp bởi một cái máy bị hỏng, cố nhìn cũng không thể nhìn ra được.
Ngân Thương Duệ lại càng đau đầu hơn.
Bởi lần này trong lời nói của cái tên tự xưng là Diệp Thanh Duệ kia, có nhắc tới cả Chu Nhiên nữa.
“Tên đó là tâm ma của mình sao? Còn Chu Nhiên… sao đến cả mơ cũng mơ thấy tên cô ta quấy rầy mình nhỉ? Với lại cô ta tự nhận là Chu Nhiên? Cô ta là Lục Cẩm Du mà?”
Những câu hỏi không ai trả lời, Ngân Thương Duệ ngồi lẩm bẩm như một tên thần kinh.
Mọi chuyện bắt đầu đều phải kể từ khi đụng chuyện lần đó.
Hiển nhiên não của Ngân Thương Duệ sẽ tự động gợi nhắc, chuyện này có liên quan đến Chu Nhiên.
“Mình nên gặp cô ta.”
Càng ngày anh càng muốn gặp cô nhiều hơn.
Lời của quản gia Hà vẫn còn.
Nhưng bây giờ nó mới ảnh hưởng đến Ngân Thương Duệ.
“Rõ ràng mình không thích cô ta.” Anh im lặng một lúc, “Vẫn là thôi đi, mình tốt hơn nên sớm đi ngủ.”
Ngân Thương Duệ thả lỏng nằm tràn ra giường, cánh tay che ngang tầm mắt, anh vẫn đang nghĩ thứ gì đó.
Ép ngủ không thành, anh hoàn toàn bị mấy dòng suy nghĩ chi phối cho ngủ không được, cuối cùng đã thức đến sáng.
Hai mắt thâm quầng gấu trúc, Ngân Thương Duệ mất ngủ cả đêm ngồi trên bàn ăn với khuôn mặt phờ phạc, ai hỏi gì cũng không trả lời.
Mẹ anh Dụ Yên có chút cảm thấy lạ nhưng cuối cùng vẫn không nói anh điều gì cả.
Anh ta quan sát không thấy Chu Nhiên đâu, mới mất kiên nhẫn đi hỏi chuyện bà quản gia.
“Cậu chủ tìm Lục Cẩm Du sao? Nhưng tôi cho cô ấy nghỉ để đi xử lý vết thương trên mặt rồi.”
“Nghỉ rồi?” Ngân Thương Duệ có chút gấp gáp, “Bao lâu thì trở về?”
“Vì cô ấy bị thương ở mặt nên tôi cho cô ấy nghỉ ngơi một tuần.
Còn việc cô ấy có trở lại sớm hơn hay không thì tôi không rõ.”
“Hôm qua tôi có nói đưa bác sĩ đến giúp cô ấy mà?”
“Nhưng cô ấy nói không cần.
Còn nói muốn tự đi tới bệnh viện để điều trị đúng cách.”
“Cô ta sợ bác sĩ tôi đưa tới hạ độc thủ với cô ta chắc.”
Ngân Thương Duệ có chút tức giận những vẫn không thể giấu nổi sự bồn chồn lo lắng.
Nhưng anh lo lắng cái gì chứ? Anh không biết, cả quản gia Hà cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Có chuyện gì sao cậu chủ?”
“Tôi đến phòng đọc sách, khi nào cô ta trở lại thì đưa tới đó gặp tôi.”
Quản gia hạ gật đầu, Ngân Thương Duệ thở hắt một hơi sau đó thì vào trong thư phòng rồi bắt đầu đọc sách.
Con chữ trong cuốn sách kia đều nhảy múa cả rồi.
Anh ném cuốn sách bay một vòng rơi xuống bàn, cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu.
“Quá nhàm chán.”
Liếc mắt lại thấy một món gì đó kì lạ xuất hiện trong phòng.
“Thuyền? Chiến hạm? Cái này có nổi được không?”
Một con thuyền được lắp ráp tỉ mỉ đặt ngay trên bàn anh, nó xuất hiện từ bao giờ?
“Ai đặt nó lên đây vậy.”
Mấy khúc gỗ này có chút gợi nhớ, đây không phải gỗ của cái cây khô đã bị chặt thành đống củi dưới đất chỗ ban công sao? Anh cũng đoán được thứ này là do Chu Nhiên làm rồi.
“Cô ta lắp cũng đẹp đấy chứ.”
Tự nhiên trong lòng anh ngập tràn cảm giác thành tựu.
Cứ như có cảm giác cứ như thấy kết