Thủ vệ thấy Ma Tôn đến, không dám nhìn đông nhìn tây, sợ sai sót.
Phát hiện bước chân Ma Tôn chậm lại, sau khi dừng bước, càng cảm thấy khẩn trương.
Nhưng Ma Tôn bọn họ không phải đi ngang qua, cũng không mở miệng tra hỏi, mà là chẳng nói chẳng rằng, trầm mặc đứng giữa hai gã thủ vệ, xoay lưng lại nhìn phong cảnh ngoài bức tường.
Thực tế, Tôn chủ cũng có lúc lặng im nhìn ra xa, chỉ là những lúc này thường sẽ vào một ngày cụ thể, và địa điểm là một ngọn núi tên Bất Diệt Sơn ở Vô Niệm Thành.
Ma giới căn bản không có thảm thực vật tươi tốt, linh thực lại càng thưa thớt, ngay cả núi cũng trơ trụi chỉ có đất đá và cát, chẳng qua ngọn núi này không phải vĩnh viễn như vậy, theo thời gian trôi, bọn chúng thường sẽ sinh ra cây cỏ có tán lá màu đen, rễ màu đỏ.
Phàm là nơi mọc đầy loại cỏ cây cổ quái này, đều sẽ giấu không ít cơ duyên linh bảo, nhưng càng tiềm tàng Ma vật không biết nhảy ra từ đâu, khả năng dưới đất là huy3t động.
Những Ma vật ở Ma giới tựa hồ là tự nhiên sinh trưởng, tự nhiên thành hình, chém không hết trừ không diệt, lại rất thích loại cỏ cây này.
Sau đó, Ma giới đặt tên cho loại cỏ cây này là Hắc Tẫn Chu.
Sau khi người trong Ma giới phát hiện quy luật này.
Đa phần lúc lập thành trì, thường sẽ chọn ngọn núi mà gần đó không sinh trưởng loại cỏ cây này, sau đó mỗi tháng đều cử người dọn sạch Hắc Tẫn Chu.
Bất Diệt Sơn nằm trong số đó, Tôn chủ thường đến đó, lẳng lặng nhìn từ nơi cao nhất, không biết đang nhìn cái gì.
Những ngày Tôn chủ không đến, trong thành có không ít người đến đứng ở vị trí của Tôn chủ, cảm thụ một chút sẽ có cảm giác gì, ngay cả bọn họ cũng thế.
Qua một thời gian, sau khi Tôn chủ nghe thấy liền đặt một cái tên cho ngọn núi kia, dưới chân núi cũng có tấm bia đá khắc chữ.
Hiện giờ, thời gian địa điểm đều không đúng, mọi người nhìn cảnh trước mắt, cảm thấy vô cùng quỷ dị, mọi khi chưa từng thấy Ma Tôn thế này.
Huống chi chỗ phía sau hắn, là nơi ở đêm qua...!của Đế nữ, cứ thế càng khiến người khác nảy ra không ít suy đoán cực kỳ không có khả năng trong lòng.
Ám Giao Vệ thay trang phục thị nữ, hầu hạ ở Tây viện, cũng để lại hai người trông coi ngoài viện.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ma Tôn, mí mắt hai người đều giật giật, sau đó nhìn nhau.
Đợi một lúc lâu, thấy Tôn chủ còn ở đây, một người trong đó liền chạy vào báo với những người khác.
Tạ Vi Ninh đi vào nơi này liền cảm thấy không đúng, khi nàng dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn ra xa, trong lòng không ngừng oán hận.
Rõ ràng trước đó nàng tùy ý đi lại, lúc ngang qua nơi đây, thủ vệ đâu có nhiều như thế, sao từ lúc Đế nữ vào ở đêm qua, thủ vệ nơi này hình như nhiều hơn mấy lần nhỉ!
Cũng may, nàng dừng ở nơi đây liền thu hút không ít sự chú ý của thủ vệ, Nhưng đợi một hồi cũng không thấy chấm trắng nhấp nháy trên Thông Lục Nghi giấu trong tay áo, hẳn là Ma Tôn kia vẫn chưa có động tĩnh.
Thế thì có chút vấn đề rồi.
Tạ Vi Ninh hơi nghiêng người, giả vờ lơ đãng quay đầu lại quét mắt, liền nhìn thấy hai nữ tử biểu tình lãnh khốc ở cửa, khí thế toàn thân khiến người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không tầm thường, còn ăn diện như thị nữ.
Nàng nhớ, Ma cung này từ trước đến nay không hề thấy một thị nữ.
Tạ Vi Ninh không khỏi nhớ tới hôm qua, Ma Tôn kia nói Kiếp Sát đưa tới một đội quân Ám Giao Vệ...!xem ra chính là các nàng.
Ngoài cửa có hai người đứng gác, nhất định bên trong cũng sẽ có không ít.
Lần này phiền phức rồi.
Tạ Vi Ninh nghĩ Ma Tôn bị nhốt bên trong, vắt hết óc suy ngẫm một lúc, không nghĩ ra cách nào tốt hơn, mặc niệm một tiếng xin lỗi rồi đi lên trước.
Hai Ám Giao Vệ lập tức cả kinh, cúi người hành lễ thấp giọng nói: "Tôn chủ."
Nhưng mà, Tạ Vi Ninh bước một bước lên thềm đá trước cửa, lại không có bước thứ hai, bình tĩnh đứng tại chỗ, thâm trầm nhìn chăm chú vào cửa viện đóng chặt kia.
Thế này là...?!
Đây chẳng lẽ là...?!
Mọi người bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt, trong lòng không dám tin mà phỏng đoán, cuối cùng cửa viện này cũng mở ra từ bên trong, một thị nữ ra ngoài, sau khi đến bên cạnh Ma Tôn hành lễ, thử thăm dò: "Tôn chủ có việc phân phó sao?"
Tạ Vi Ninh thầm nghĩ, cuối cùng cũng tới rồi.
Nhiều người như vậy, chỉ có người này chủ động đến, cũng chỉ có nàng lên tiếng hỏi, ngữ khí cũng hơi quen thuộc.
Người này nhất định là quản sự chức vị khá cao trong này, không thể sai được!
Nàng nhẹ nhàng thở phào.
Tiếng thở cực kỳ nhẹ, cực không rõ ràng gần như chỉ hơi lớn một chút, biểu hiện nhỏ như vậy lại khiến thần sắc của nữ Ma tu hỏi chuyện kia căng thẳng, càng cúi người tiến lên, dáng vẻ muốn ghi nhớ phân phó của Ma Tôn.
Tạ Vi Ninh đè thấp giọng, thanh tuyến khàn khàn: "Đế nữ thức chưa?"
Mọi người nghe được lời này thầm cả kinh, ngoài kinh ngạc còn có cảm giác quả nhiên là thế.
Nữ Ma tu thầm nghĩ, hiện giờ còn chưa tới giờ Mão, dựa vào đồn đãi về Đế nữ, e là Đế nữ kia phải qua mấy canh giờ nữa mới thức giấc, dù không phải thì trong chủ viện cũng không có động tĩnh gì.
Nàng liền trả lời: "Vẫn chưa tỉnh."
Tạ Vi Ninh thầm nói, vậy xem ra quả thực là bị nhốt rồi.
Nữ Ma tu báo cáo tiếp: "Đêm qua trước khi Đế nữ đi ngủ, bảo toàn bộ bọn ta lui ra, trong chủ viện chỉ để lại Hộ Thiên Vệ và tiểu tiên kia, ta liền canh giữ ngoài viện."
Nàng ta nói khá thận trọng khéo léo.
Tạ Vi Ninh đã hiểu.
Ý này là nói các nàng không thể bại lộ hoặc tranh cãi với Đế nữ mới trực tiếp lui ra, không biết Đế nữ và người của "nàng" muốn làm gì trong viện, nhưng các nàng cũng để lại không ít người trông coi ở ngoài phòng.
Ma Tôn trầm mặc một lát, khuôn mặt vô cảm, thanh âm trầm thấp: "Nàng ta chưa thức, các ngươi lui ra đi."
Này...
Ý này là bảo toàn bộ các nàng rút lui sao?
Ám Giao Vệ tức khắc đều trừng lớn mắt trong giây lát, nhanh chóng phản ứng lại duy trì sự trấn định, rồi không nhịn được mà xác nhận