Sau khi Phong Thầm nói xong, gian phòng liền rơi vào yên tĩnh.
Người trước mặt bị mấy câu liên tiếp của hắn như bom nổ oanh tạc trong đầu, vẻ mặt chấn kinh, đông cứng tại chỗ.
Sự kiên nhẫn của Phong Thầm gần như cạn kiệt, nhưng mấy ngày nay sống chung với Tạ Vi Ninh đã nâng cao mức độ nhẫn nại của hắn, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài.
Đừng để ta lặp lại lần nữa."
"......"
Phong Hành Nhất vừa hồi thần lại, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Ngươi biết mình đang nói gì không?"
Hắn nhìn Đế nữ, thậm chí cảm thấy nàng có chút xa lạ.
Khi Phong Hành Nhất bị nàng quấn đến phiền, thỉnh thoảng cũng nghĩ tới, nếu hôn ước giữa hai người được giải trừ, có phải sẽ không phiền phức như vậy không.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ.
Tuy rằng hắn thấy nàng phiền, nhưng cũng biết tầm quan trọng của hôn ước này.
Hắn lớn hơn Đế nữ ba tuổi, hai người cũng xem như lớn lên cùng nhau, khi còn bé phụ mẫu hai bên đều bảo hắn phải chăm sóc nàng.
Khi đó Đế nữ vẫn chưa khó đối phó như lúc trưởng thành, giống như một muội muội đáng yêu, cả ngày theo đuôi hắn gọi "Hành Nhất ca ca".
Chỉ là khi hai người dần trưởng thành, không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng bày tỏ tình cảm với phụ mẫu, hai bên liền bàn bạc làm chủ định ra hôn ước cho bọn họ.
Ngày ấy, hắn đứng trên đại điện nhìn phụ mẫu, lại nhìn thiếu nữ bên cạnh, trong lòng không hề dao động.
Hắn tựa hồ không có hứng thú với việc này nhưng cũng không nghĩ nhiều, nếu đã không mâu thuẫn, thì sẽ không lên tiếng phản đối.
khi đó đối với hắn mà nói, điều quan trọng hơn mấy chuyện vụn vặt này, chính là tu luyện.
Sau đó, phụ mẫu lại nói với hắn, kỳ thật bọn họ định ra hôn ước cho hai người, là suy xét đến điều quan trọng hơn.
—— "Đế nữ vốn nên kế thừa vị trí của Tiên Đế, nhưng lại lơ là tu luyện, lúc này nàng căn bản không kham nổi trọng trách.
Tiên Đế Tiên Hậu trước nay luôn sủng nàng, thấy nàng không có lòng kế thừa đế vị nên nghĩ phải chọn một phu quân tốt cho nàng.
Người đó phải có tri thức, hơn nữa còn phải che chở cho Đế nữ, bảo hộ Đế nữ không bị thương hại, an ổn một đời.
Tiên Đế Tiên Hậu cũng sẽ nâng đỡ phu quân Đế nữ trở thành Tiên Đế."
"Tiên Đế Tiên Hậu vẫn luôn tìm kiếm người đó, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa có ai thích hợp để bồi dưỡng, lại nghe Đế nữ nói tâm duyệt con mới để mắt tới.
Bọn họ vốn dĩ cũng cảm thấy con không tệ, nhưng lại ngại quan hệ lúc nhỏ, cho rằng hai người các con chỉ là tình cảm huynh muội mới bỏ đi ý tưởng này.
Nay nghe Đế nữ nói đến, nên đã tìm bọn ta thương lượng."
Phụ mẫu lại nói: "Nếu con đã không phản ứng ở trên đại điện, bọn ta xem như con đồng ý rồi.
Nhưng hiện tại nếu con muốn đổi ý thì vẫn còn kịp."
Khi đó Phong Hành tiên quân vẫn chưa phải là Tiên quân, thiếu niên không nghĩ đến sau khi đồng ý chuyện này sẽ có hậu quả gì, mà cảm thấy không sao cả, việc này cứ thế mà thành.
Sau khi bọn họ lớn, Phong Hành Nhất e ngại những việc này, nên mỗi lần khi Đế nữ rời đi sẽ nén suy nghĩ giải trừ hôn ước xuống đáy lòng.
Dù phiền chán đi nữa, đó rốt cuộc cũng là người lớn lên cùng hắn, dù thế nào với tầng quan hệ này, đều khiến hắn khó có thể nói rõ tâm lý mâu thuẫn.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, mấy câu giải trừ hôn ước này sẽ thốt ra từ miệng Tạ Vi Ninh.
Càng không nghĩ tới sẽ xuất hiện trong tình cảnh này.
Phong Hành Nhất nhìn Đế nữ trước mắt, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của nàng không giống giả vờ, cũng dần trầm tĩnh lại.
Nét mặt như vậy, hắn từng thấy nàng lộ ra với người khác, lại không ngờ thì ra lúc nàng nhìn mình bằng loại ánh mắt này, trái tim như bị đâm thủng.
Cơn đau nhói chợt lóe qua, khiến hắn không nắm bắt được là vì sao.
"Giải trừ hôn ước không phải chỉ do một câu của ngươi."
Phong Hành Nhất nói rồi bước tới cạnh cửa, dừng lại xoay đầu nói: "Tạ Vi Ninh."
Lần đầu tiên hắn tâm bình khí hòa nói chuyện với Đế nữ thế này, một chút cáu kỉnh cũng không có, mang một chút khuyên bảo: "Nếu ngươi muốn giải trừ hôn ước.
Chỉ dựa vào một mình ngươi, không thể làm Tiên Đế."
Nếu huyết mạch Tiên Đế không xuất hiện người có thể kế vị, vì Tiên giới suy nghĩ, từ xưa đến nay quy định phải tiến hành tuyển chọn từ những người có thể đảm nhiệm còn lại, người thắng sẽ trở thành Tiên Đế.
Lúc trước Đế nữ đã bị loại bỏ khỏi huyết mạch Tiên Đế, chỉ là một "Tiền nhiệm Đế nữ" bị người đàm luận lúc uống trà mà thôi.
Bằng không, Tiên Đế cũng sẽ không nôn nóng như vậy, phải chọn ra một người có thể khiến người Tiên giới đều thừa nhận để định hôn với Đế nữ.
"Hiện tại ngươi đang tức giận, chờ ngươi bình tĩnh lại nghĩ kỹ chuyện này, rồi hẵng ra quyết định."
Dứt lời, hắn đẩy cửa ra ngoài.
Hành lang dài ngoài cửa, phải đi qua một ngưỡng cửa mới có thể rẽ trái rời đi, thị nữ nơi ngưỡng cửa chỉ có Phù Ngạn, thấy hắn ra ngoài liền hành lễ, sau đó đến trước cửa phòng Đế nữ, đóng cửa lại.
Phong Thầm nâng mắt nói: "Ngươi vào đi."
Phù Ngạn nghe Đế nữ gọi nàng, vội vàng bước vào đứng yên bên cạnh nàng: "Đế nữ."
Trước đó Phong Thầm không phát cáu với Phong Hành tiên quân, là bởi vì hắn nghe thấy nửa câu sau mới từ bỏ.
Câu nói đó quan trọng mà cũng không quan trọng.
Với Tạ Vi Ninh thực sự mà nói, có lẽ là rất quan trọng.
Hắn vừa nghe liền biết nguyên do bên trong là gì.
Việc này chỉ có thể chờ nói với Tạ Vi Ninh sau.
Hắn gọi Phù Ngạn vào, là vì một chuyện khác.
"Thông báo Thập Cảnh tháp.
Đế nữ muốn vào."
Phong Thầm không quên mục đích quan trọng nhất mà mình tới Tiên giới là gì, phải mau chóng tìm được biện pháp đổi về.
Phù Ngạn nghe xong sửng sốt: "Đế nữ, ngài muốn vào Thập Cảnh tháp?"
Phong Thầm nhíu mày nhìn lại.
Lấy thân phận của Đế nữ, vào Thập Cảnh tháp hẳn là một chuyện cực kỳ dễ dàng mới đúng.
Phản ứng này của nàng ta...
Phù Ngạn nói tiếp: "Đế nữ...!chỉ sợ hiện tại ngài không vào được.
Ngài đã quên rồi sao, hiện giờ thiên tài địa bảo và tuyệt phẩm công pháp trong Thập Cảnh tháp đã không còn như trước, ngay cả tầng thứ nhất cũng phải bậc Kim Tiên mới có thể chịu nổi áp lực từ cấm chế."
"Huống chi trăm năm trước Tiên Đế đã có quy định, nếu người Tiên giới muốn vào Thập Cảnh tháp, cần phải đứng đầu trong phẩm cấp ở Đại hội tiên phẩm mười năm một lần mới có thể đi vào."
Nàng thấy sắc mặt Đế nữ không đúng, sợ hãi bổ sung: "Nếu Tam giới Yêu Ma Minh muốn vào cũng sẽ như thế, Tam giới còn lại cũng sẽ nhờ Tiên Đế làm chứng.
Bất kỳ kẻ nào cũng không thể lấy thân phận tạo áp lực để tiến vào, ngoại trừ Tiên Đế."
Phong Thầm: "..."
Vừa khéo chính là, trăm năm nay hai giới Tiên Ma không có Ma chủ để có thể bắc cầu nối.
Cho nên Ma giới trăm năm nay không có một ai tham dự.
Phù Ngạn cúi đầu không dám nhìn, sợ gặp xúi quẩy.
Nàng không biết vì sao Đế nữ lại nhắc tới việc này, nhưng nghĩ đến trăm năm nay Đế nữ một lòng nhào vào người Phong Hành tiên quân, không biết cũng rất bình thường, chung quy nàng chưa từng quan tâm việc này.
"Ngươi lui ra đi."
Phong Thầm ôm trán, nén khí xuống cực thấp.
Phù Ngạn không dám nhiều lời, lập tức lui ra ngoài, chân trước nàng vừa đi, sau lưng Đế nữ đã bắt đầu toàn tâm tập trung tu luyện.
Tuy nhiên, khi hắn khoanh chân điều động linh lực quanh người vận chuyển, cảm ứng linh khí đất trời, vẫn không nhịn được mà nghiến răng, khóe miệng mím chặt, ngón tay bấu chặt đầu gối.
Sợ là Ma tu cũng cảm thấy bị sỉ nhục.
Đường đường là Ma Tôn...!không chỉ giúp người tu luyện, mà còn phải thắng Đại, hội, tiên, phẩm.
Tạ Vi Ninh ——!
Nợ ngươi thiếu ta lấy cái gì trả đây!
Tạ Vi Ninh ở Ma giới xa xôi bất thình lình hắt xì một cái.
Ba vị trưởng lão đang thảo luận giật mình, hoảng hốt nhìn sang.
"Tôn chủ, ngươi sao thế...!chẳng lẽ thân thể không khỏe?"
"Bệnh à?"
Tam trưởng lão Chử Lôi lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ Tử Lôi kia khiến thân thể ngươi suy yếu thành thế này sao?"
"Không đáng ngại."
Thấy bọn họ nhìn sang, Tạ Vi Ninh bị lây nhiễm gánh nặng Ma Tôn từ Phong Thầm, áp chế bàn tay muốn xoa mũi, nhàn nhạt nói: "Mời trưởng lão nói tiếp."
"Vừa rồi các ngươi nói làm sao Ma vật đến được đây?"
Mấy vị trưởng lão thấy hắn không có vẻ bất ổn, liền nói tiếp: "Kỳ quái là chỗ này.
Mỗi tháng Hắc Tẫn Chu trong Vô Niệm Thành đều bị dọn sạch sẽ, chắc chắn sẽ không sinh ra Ma vật.
Hôm nay Ma vật kia xuất hiện ở cửa thành, e là trong đó có điểm khác lạ."
Nếu Ma vật nấp dưới lòng đất, mọi người rất khó phát hiện, chúng ăn sâu vào đất như thể bơi lội, tốc độ hành động cực nhanh, muốn nhận ra thường phải chờ lúc chúng chui từ dưới đất lên mới có thể thông qua sự rung động mà phán đoán.
Tạ Vi Ninh ngồi cùng bàn với bọn họ, nàng trầm mặc suy tư, không khỏi nghĩ đến chuyện Phong Thầm nói: Gian tế muốn tặng một phần đại lễ cho Đế nữ.
Nếu cẩn thận nhớ lại chi tiết lúc đó...
"Có lẽ."
Tạ Vi Ninh: "Ma vật đó đến vì ta."
Đế nữ muốn giết Ma tôn, lễ vật có thể tặng cho Đế nữ để thể hiện sự thành tâm, chẳng phải là bày tỏ lòng thành muốn giết Ma tôn của mình sao?
"Cái gì?"
Đại trưởng lão vẫn luôn cúi đầu không nói đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tạ Vi Ninh nói: "Vị trí của Ma vật lúc đó gần với ta nhất, có mục tiêu rõ ràng."
"Dù Kiếp Sát và Đoạt Kiêu ngăn trở, nó cũng bất chấp tất cả lao về phía ta."
Chuyện đến nước này, dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của Tạ Vi Ninh, cảm thấy có thể lý giải dễ hiểu: "Như vậy xem ra, hẳn là có thứ gì đó khống chế Ma vật đến đây, để điều khiển nó không thất thủ."
"...Việc này khá nghiêm trọng."
Sắc mặt Đại trưởng lão nghiêm túc nói: "Nếu trong Ma giới có người có thể khống chế Ma vật, e là sắp đại loạn tới nơi.
Nếu tin tức này vẫn chưa lan truyền trong Ma giới, như thế ắt hẳn người phía sau mới khống chế được không lâu, hoặc do bọn họ đã chặn tin tức."
Đương nhiên rồi.
Đối phương chính là muốn nhắm tới vị trí Ma chủ mà.
Tạ Vi Ninh nói tiếp nói: "Người phía sau hẳn là một Ma Tôn."
Mấy vị trưởng lão nghe xong đều nhận ra, đúng rồi, nếu là Ma tu sao lại ra tay với Ma Tôn chứ.
Nhất định chỉ có kẻ cùng cấp xung đột lợi ích mới như thế.
"Không ngờ mấy tên đó lại nóng lòng như vậy." Nét mặt Đại trưởng lão ngưng trọng.
Thí luyện Định Ma Bia đều chưa qua, đã muốn ra tay trước rồi.
Đây thật đúng là không thể bằng thuở trước mà!
Mọi người trầm tư không bao lâu, Đại trưởng lão nói thêm: "Chỉ là không biết công pháp gì có thể khống chế được Ma vật? Hà Xi, ngươi có từng nghe nói chưa?"
Lão hỏi như thế bởi vì bí pháp độc môn của Nhị trưởng lão là ngự thú, còn không phải là yêu thú bình thường, ngự thú của lão còn có một phân nhánh là dưỡng thú, có thể dưỡng yêu thú bình thường thành loại biến dị