Hai người trong sân là thị nữ Phù Ngạn và Nguyên Vi bên cạnh Đế Nữ, cũng là hai trong số người được thăng chân tiên, có thể xưng là tiểu tiên.
Các thị nữ vây xung quanh, cách ít nhất cũng hai trượng, lúc nhìn thấy cái tát mạnh mẽ rơi xuống mặt Phù Ngạn đều nhỏ giọng "Xít" một tiếng, như thể cảm thấy bản thân mình cũng bị.
"Phù Ngạn, ngươi có nói hay không?" Kẻ đang nói có lẽ rất tức giận, hoặc do đánh đến mức tay mình cũng đau, cả người hơi run rẩy.
Phù Ngạn bị đánh lại im lặng che nửa khuôn mặt của mình, rũ mắt nhìn xuống đất, không nói một câu nào.
Nàng đã nói rồi.
Nàng không có gì để nói.
Những chuyện xảy ra lúc Đế Nữ đến Ma giới, một thị nữ như nàng sao có thể truyền ra ngoài? Bọn Hộ Thiên Vệ cũng đặc biệt dặn nàng, tuyệt đối không được nhiều lời, miễn cho lời đồn càng tệ hơn.
Nét mặt kia của Đế Nữ cũng không thích người khác nhiều lời, tất nhiên nàng sẽ không nói.
Chỉ là không ai tin tưởng, nên đành chịu một cái tát này để đối phương hết giận.
"Ngươi có gì mà giấu giếm? Ta thật sự không nghĩ ra, hay là ngươi nói xấu sau lưng ta với Đế Nữ, mới chột dạ như vậy!"
Phù Ngạn lắc đầu, nàng nhìn sự giận dữ và không cam lòng ở đáy mắt Nguyên Vi, biết đối phương kỳ thật chỉ là lấy cái cớ này để trút giận, suy đến cùng lần này xem như nàng đã cướp vị trí bên cạnh Đế Nữ của đối phương.
Tuy nói này hai người đều là thị nữ thân cận của Đế Nữ, nhưng nếu tính thân phận địa vị, Nguyên Vi vẫn cao hơn một chút.
Nguyên Vi là thị nữ hầu hạ bên cạnh Đế Nữ từ nhỏ, có lẽ từ lúc Đế Nữ có ký ức vẫn luôn ở bên, tình cảm của hai người rất tốt.
Dù Đế Nữ tùy hứng không dễ chịu, ngày ngày thường xuyên nổi giận, nhưng nếu có Nguyên Vi bên cạnh nói mấy câu, Đế Nữ cũng sẽ kìm chút nóng nảy, miễn cưỡng xem như cho qua, nếu có ban thưởng gì cũng cho Nguyên Vi nhiều hơn một chút.
Trước đây nếu Đế Nữ phân phó chuyện gì, đều do Nguyên Vi đi làm.
Đế Nữ muốn đi đâu, cũng để Nguyên Vi đi cùng.
Ngay cả Tiên Đế Tiên Hậu cũng biết đến Nguyên Vi, bởi vì nàng ở bên Đế Nữ từ nhỏ, đôi lúc ở tiệc tối Tiên Hậu cũng sẽ quan tâm, chuẩn bị thêm một phần thức ăn thị nữ khác cho nàng.
Càng không nói đến bọn Hộ Thiên Vệ, nhìn thấy nàng cũng phải gọi một tiếng Nguyên Vi tiểu tiên, tuy không hành lễ nhưng tiếng gọi này cũng là sự tôn trọng đối với nàng, nếu nói ra thì không có một thị nữ nào có được sự đãi ngộ thế này.
Sau đó ưu đãi như vậy, từ lúc Phù Ngạn tới đã bị phá vỡ.
Phù Ngạn đến sau, hiện giờ chưa đầy mười năm.
Nàng vốn là một cây linh thảo sau núi Tiên phủ của Đế Nữ.
Sau khi Đế Nữ vào ở, các nơi Tiên phủ đều phủ kín những vật tản ra linh khí, càng giúp các sinh vật trong Tiên phủ dễ dàng hấp thụ.
Linh thảo này được mở linh trí, qua gần trăm năm mới hóa thành hình người, được Đế Nữ nhìn thấy nên nhận vào phủ.
Có lẽ bởi vì bản thân là linh thảo hóa hình trong Tiên phủ, Đế Nữ có chút hứng thú với nàng, nhận làm thị nữ thân cận, lại thấy nàng hóa hình là cảnh giới Tiên linh liền dạy nàng một vài pháp thuật tu luyện căn bản, chưa đến hai năm Phù Ngạn đã thăng đến chân tiên, chỉ ở sau Nguyên Vi.
Cứ như thế, những thứ trước kia Nguyên Vi có, Phù Ngạn cũng đều có.
Nàng thậm chí còn có thiên phú tu luyện hoặc bản thể vốn có khả năng, năm đó Nguyên Vi mười mấy tuổi đã ở bên Đế Nữ sáu bảy tuổi, cho đến hôm nay đã trăm năm, nhưng mấy năm trước mới thăng đến chân tiên.
Quan hệ trước kia của hai người rất tốt, chỉ là gần đây có không ít chuyện xảy ra, lần đầu tiên Đế Nữ ra ngoài mấy ngày không mang theo Nguyên Vi, chỉ có Phù Ngạn đi theo, với cả lần này không phải nơi bình thường, là đến Ma cung của Ma Tôn ở Ma giới, việc này có thể nói là lần nghiêm trọng nhất trong trăm năm qua!
So với lần trước, Đế Nữ tu vi Huyền Tiên mang theo mấy Hộ Thiên Vệ và Nguyên Vi Phù Ngạn đến hoang hải ở Yêu giới, tới nơi lại vì biểu đạt thành ý nên một mình xuống biển lấy Yêu Long Địa Châu cho Phong Hành tiên quân.
Hai bên so sánh với nhau, dường như hoang hải kia không tính là gì!
"Cãi nhau dữ dội thật đấy." Thị nữ nhỏ giọng nói thầm, "Chưa từng thấy Nguyên Vi tiểu tiên đối với Phù Ngạn tiểu tiên như vậy, lần nào tỷ ấy mà chẳng cười vui vẻ chứ?"
"Đế Nữ ra khỏi Bất Ngự Môn, Nguyên Vi tiểu tiên bị Tiên Đế Tiên Hậu gọi tới hỏi chuyện, trước mặt chúng Tiên quan mà hỏi tới đã hết ba cái là không biết, không cảm thấy xấu hổ sao? Hiện giờ Đế Nữ trở về, người bên cạnh vốn vẫn là tỷ ấy, nhưng hỏi Phù Ngạn tiểu tiên bọn họ ra ngoài gặp được những gì, đã xảy ra chuyện gì, có chuyện gì cần chú ý không...!thì tỷ ấy lại một mực không nói, lúc này mới nóng nảy."
Thị nữ che miệng nói: "Phỏng chừng là sợ bị Phù Ngạn đoạt sự yêu thích của Đế Nữ đấy, ta đã sớm đoán được làm sao các tỷ ấy thật sự có quan hệ tốt như vậy.
Nếu được Đế Nữ coi trọng, muốn cái gì không phải chỉ cần nói một câu với Đế Nữ sao? Mấy năm trước Nguyên Vi muốn thăng chân tiên, lần đầu thất bại chẳng phải vẫn cầu đến Đế Nữ cho một viên linh đan mới giúp tỷ ta thăng cấp được đấy sao."
Người khác vội vàng nói: "Suỵt, nhỏ giọng một chút, sao không tôn trọng tiểu tiên thế!"
Thị nữ bĩu môi.
Đúng lúc này, hai người cảm giác thanh âm phía sau an tĩnh không ít, không còn tiếng bàn tán của các tỷ muội nữa.
Các nàng cảm thấy kỳ quái, vừa quay đầu liền thấy mọi người phía sau đều đang nhún người, làm tư thế hành lễ.
Mà khu vực trống mọi người tránh ra có một người đang đứng.
Một người khiến các nàng thiếu chút nữa bị dọa nổ gan.
Hai người mau chóng hành lễ: "Đế Nữ điện hạ!"
Người trong sân cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, lập tức trở nên cực kỳ an tĩnh.
Trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm —— xong rồi!
Nguyên Vi sửng sốt, nàng không ngờ ngày đầu tiên Đế Nữ vừa trở về đã thức dậy sớm như vậy.
Ngay sau đó, các thị nữ chen chúc trong viện chạy ra ngoài, Phù Ngạn và Nguyên Vi ra cuối cùng, hành lễ cùng các nàng.
Mọi người hành lễ nửa ngày, không thấy Đế Nữ lên tiếng, dần dà trên trán toát một lớp mồ hôi, có vài người thể chất kém, chân khuỵu không vững nên thân mình hết nghiêng trái lại phải.
Nhưng không một ai dám ngẩng đầu lên tiếng.
Dáng người mảnh khảnh kia chưa từng khiến các nàng áp lực lớn như vậy, không khí lạnh lẽo làm người không rét mà run.
Lúc trước Đế Nữ tức giận, tốt xấu cũng sẽ có chút âm thanh hoặc hành động, lần đầu các nàng cảm thấy, muốn phạt muốn mắng tốt hơn im lặng trầm mặc như vậy, quả thực làm người ta không đoán ra trong lòng Đế Nữ đang nghĩ gì, giống như một con dao gác trên cổ, không biết khi nào sẽ rơi xuống, đây mới là điều mọi người sợ hãi nhất.
Lại có người dám ngẩng đầu lên.
Nguyên Vi cảm thấy đợi quá lâu, không giống chuyện Đế Nữ làm thường ngày, ỷ vào tình cảm và sủng ái trước đây, cũng muốn thắng một ván trước mặt mọi người, nàng ngẩng đầu cười nói: "Điện hạ, hôm nay là do nô tỳ thất trách, tự biết sai, xin điện hạ trách phạt." Dứt lời, nàng còn thành khẩn quỳ xuống.
Nếu là Đế Nữ trước đây, lúc này hẳn sẽ tức giận nói: Nguyên Vi, các ngươi làm việc kiểu gì thế! Thế mà lại để bản Đế Nữ chờ ngươi?! Hầu hạ bản Đế Nữ thay y phục rồi tự đi lãnh phạt!
Sau đó lúc Nguyên Vi thay y phục cho nàng, mềm mỏng xin tha mấy câu, Đế Nữ mềm lòng, trách phạt lần này có thể miễn rồi.
Nhưng nàng đợi một lúc lâu không nghe thấy giọng Đế Nữ, trong lòng thầm cảm thấy bất an.
Sự bất an này giống hệt như mấy ngày trước sau khi tỉnh dậy Đế Nữ nói nàng cút, chính là loại cảm giác không nằm trong sự khống chế.
Nàng khó khăn lắm mới quên được chuyện hôm ấy, hiện giờ lại nhớ tới.
Nghĩ đến đây, Nguyên Vi lo sợ ngẩng đầu, chỉ muốn lén nhìn thử, nhưng chợt đụng phải ánh mắt chán ghét và lãnh đạm của Đế Nữ, sự xa lạ vô tình giống như rơi vào hầm băng, khiến tay chân nàng bắt đầu đông lạnh.
"Người đâu, dẫn kẻ gây rối đi."
Phong Thầm lạnh lùng mở miệng: "Trọng phạt."
Mọi người cả kinh.
Dù Tiên phủ của Đế Nữ bình thường là thị nữ chiếm đa số, nhưng cũng có Hộ Thiên Vệ âm thầm bảo hộ.
Đặc biệt sau khi trở về từ Ma giới được Tiên Đế Tiên Hậu phân phó, Hộ Thiên Vệ ngầm càng tăng gấp đôi, nghe nàng nói vậy, Hộ Thiên Vệ không ẩn thân nữa, xuất hiện nâng Nguyên Vi lên.
Hộ Thiên Vệ nhớ trước kia Nguyên Vi được Đế Nữ sủng ái, do dự nói: "Đế Nữ, trọng phạt theo lời ngài chính là dùng roi xương đánh mười lăm lần sao?"
Hắn vừa nói xong, liền thấy Đế Nữ liếc xéo sang, ánh mắt bễ nghễ kia dường như đang nói: Nếu không thì sao?
Hộ Thiên Vệ lập tức đưa người xuống.
Lúc này Nguyên Vi mới phản ứng lại, giãy giụa muốn chạy thoát, nhưng Hộ Thiên Vệ làm sao để nàng thực hiện được, cứng rắn tóm chặt người lại, nàng gân cổ kêu lên: "Điện hạ! Điện hạ! Nô tỳ biết sai rồi! Nhất định là, nhất định là Phù Ngạn đã nói gì đó với ngài! Điện hạ, nô tỳ hầu hạ ngài đã trăm năm, chưa từng chịu trọng phạt thế này..."
Hộ Thiên Vệ nổi lòng trắc ẩn, quay đầu nhìn Đế Nữ, muốn xem thử có phải nàng sẽ niệm tình chủ tớ mà thay đổi chú ý hay không, kết quả nhìn thấy nét mặt âm trầm như sắp mất kiên nhẫn của đối phương, mau chóng bịt kín miệng Nguyên Vi.
Trong lòng chúng thị nữ rét lạnh.
Nguyên Vi thân cận Đế Nữ như thế vẫn có thể bị trọng phạt, nên nói không hổ là Đế Nữ sao! Đó chính là mười lăm roi xương đấy, khớp xương và khí lạnh phía trên, cho dù tính là chân tiên cũng mất nửa cái mạng đấy!
Nhưng thế này vẫn chưa xong, thấy biểu tình của Đế Nữ có vẻ vẫn chưa tốt lên, mọi người không dám ho he tiếng nào, liền nghe thấy thanh âm không vui trầm thấp của nàng: "Chỉ là một chuyện nhỏ mà quên mất công việc, bỏ bê nhiệm vụ của mình."
Nàng nhếch khóe miệng, cười khẩy thành tiếng.
"Tất cả, mỗi người lãnh năm roi."
Chúng thị nữ như nước nóng đổ lên mái ngói, sôi trào ùng ục, không thể kìm được mà gọi: "Điện hạ! Điện hạ! Nô tỳ ——"
Hộ Thiên Vệ còn lại vội vàng dẫn các nàng đi, nhưng lần này quá nhiều người, Hộ Thiên Vệ tới lui mấy lần vẫn chưa dẫn đi hết, vài thị nữ vội vàng chạy đến cạnh Đế Nữ, quỳ xuống ôm chân nàng cầu xin.
Đế Nữ rũ mắt lướt qua, lãnh đạm vung tay áo, thế mà lại trực tiếp ném nàng ra xa hơn một trượng!
Mọi người: "!!"
Thấy cảnh như vậy, tất cả mọi người không dám xin tha, đều khóc không thành tiếng.
Phù Ngạn đang cúi đầu chờ đợi, nghe được vài tiếng động, ngẩng đầu liền thấy Đế Nữ đứng trước mặt nàng, nhìn xuống: "Nếu ngươi đã không sai, vì sao không đánh trả."
Phong Thầm lạnh lẽo nhìn nàng.
Ở Ma cung, từ trước đến nay hắn không quản cuộc chiến của Kiếp Sát và Đoạt Kiêu, bởi vì hai người bọn họ đánh nhau, nhưng không ảnh hưởng đến công việc.
Tựa như lúc nãy hắn nhìn thấy các thị nữ vây xem ngoài viện mà không hề ngăn cản.
Nhưng liên lụy đến chính sự, hắn không thể tha thứ.
Nếu là lúc trước, kẻ như vậy, dù gây rối hoặc xem trò vui, bị gây sự lại không dám