Tiên Hậu nghe được tin tức thầm cả kinh trong lòng, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của phụ mẫu Phong Hành cách đó không xa, bà nở một nụ cười, bàn tay ra hiệu hạ nhân đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Sao nàng ta lại chết? Đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại Đế nữ thế nào! Có bị thương không?"
Hạ nhân cũng biết hiện tại việc này không thể để người ngoài biết, liền nhỏ giọng đáp: "Đế nữ không sao.
Đế nữ phái người đi tìm Nguyên Vi tiểu tiên mới phát hiện nàng ta đã chết trong kho Tiên phủ.
Sau đó Tiên phủ truyền tin đến, bảo Tiên Y điều tra rõ nguyên nhân cái chết."
Tiên Hậu sững sờ, tiếp đó đau đầu.
Không biết vì sao lại cảm giác bắt đầu từ lúc trời giáng Tử Lôi ngày đó, càng lúc càng có nhiều chuyện không thể hiểu được.
Bà thở dài một tiếng: "Điều ta hỏi là hiện tại cảm xúc của Đế nữ như thế nào? Nếu nó thương tâm thì bảo nó hôm nay nghỉ ngơi đi, còn về phụ mẫu của Phong Hành, bọn họ sẽ ở đây thêm vài ngày nữa.
Khi nào nó điều chỉnh được tâm trạng hẵng nói đến mấy việc chính này."
Nguyên Vi đó đã bầu bạn bên Đế nữ từ khi còn bé, không chỉ là thị nữ thân cận, mà còn là người bạn có thể giải bày tâm sự.
Tuy rằng trước đây tính tình Đế nữ ngang ngược kiêu ngạo, nhưng rất quan tâm và bao dung Nguyên Vi, đó là điều ai cũng có thể thấy được.
Nếu có người nói vài câu không tốt về thị nữ bên cạnh trước mặt nó, cũng sẽ bị nó chống trả quyết liệt.
Có lẽ cũng là vì khi còn nhỏ Nguyên Vi đã cứu Đế nữ suýt thì rớt xuống vực sâu nguy hiểm bởi vì ham chơi, cho nên Đế nữ đối với nàng ta có thể nói là có chút thiên vị.
Tình cảm hai người sâu sắc như vậy, Nguyên Vi chết đi, không biết Đế nữ sẽ thương tâm đến thế nào.
Tiên Hậu cũng có thể tưởng tượng ra được, lấy tính cách của Ninh Nhi, nhất định sẽ đau buồn nửa ngày, sau đó tràn ngập tức giận phá cửa chạy ra, lục tung cả Tiên giới cũng phải tìm ra hung thủ thương tổn Nguyên Vi, có lẽ chỉ có một nửa là thương tâm, tức giận mới là nhiều nhất.
Từ nhỏ Đế nữ ghét nhất người khác "Cướp đoạt", "Lấy đi", "Mượn dùng" đồ vật vốn nằm trong tay nàng.
Lúc nhỏ nàng không thích nhất là tu luyện, sau khi học những bài giảng của Tiên Tôn, lại không dùng được tiên kiếm cơ bản, theo truyền thống kiếm của những người khác sẽ để lại cho thế hệ tu luyện sau luyện tập, nàng cũng không vui, ầm ĩ đến mức mọi người đau cả đầu, phải lấy thanh kiếm cơ bản cấp thấp nhất đó về, sau đó quăng sang một bên bỏ xó, đến lúc phát hiện thì đã bị ném vào lò luyện đan như mấy vật liệu tạp nham rồi.
Sau đó lớn hơn một chút thì ghê gớm hơn, nhìn trúng một mảnh đất rất tốt để gieo trồng linh dược, đòi lấy rồi quên mất vứt ra sau đầu.
Mấy năm sau tiên quan hỏi đến, nếu Đế nữ không cần, chi bằng nhường lại mảnh đất này, bọn họ sẽ trả một giá tương ứng.
Sau đó Đế nữ vung tay lên cải tạo lại mảnh đất linh khí đủ đầy thích hợp để trồng linh thực kia, xây lên một căn nhà bán cho người khác mở tửu lầu.
Sau này càng thêm vô pháp vô thiên.
Nhưng cứ càng nói thì nàng càng "năng suất", không quản nổi nữa.
Tiên Hậu đã suy nghĩ rất nhiều, còn nghĩ xong cả quá trình trấn an thế nào, lại nghe hạ nhân thẳng thừng đáp: "Hiện tại Đế nữ rất bình tĩnh.
Không khóc không nháo cũng không có cảm xúc rõ ràng nào."
Hạ nhân lại vội bổ sung một câu: "Gọi Tiên Y đi điều tra rõ nguyên nhân cái chết, cũng là do Đế nữ bình tĩnh phân phó."
Tiên Hậu: "......?"
Bà cảm thấy tựa hồ Đế nữ đã trưởng thành, nhưng lại không nói rõ được cảm xúc trong lòng, phất tay bảo hắn lui xuống và gọi Tiên Y đến, nói Đế nữ nếu không có việc gì thì tới Tiên cung một chuyến.
Lúc Phong Thầm về Tiên giới liền đoán được chờ tra ra phản đồ bên cạnh Đế nữ, sợ là đối phương đã xảy ra chuyện rồi.
Suy cho cùng, lúc trước hắn đã giải quyết kẻ theo dõi ám sát mà đối phương phái tới, hai tên đó bị hạ cấm chế như con rối, sau khi chết người thi pháp nhất định sẽ bị phản phệ.
Đối phương biết bị Đế nữ phát hiện, sẽ không để lại bất kỳ nhược điểm nào.
Chỉ là hắn không ngờ được, lúc tra đến Nguyên Vi lại phát hiện nàng đã chết trong Tiên phủ của Đế nữ.
Không biết nên nói đối phương khiêu khích thế này, là kiêu ngạo đến cực điểm, hay là nên nói đối phương thật sự nghĩ Đế nữ là một kẻ ngốc nhỉ?
Nghĩ lại, ngày ấy hai kẻ đột kích, thế mà lại có thể nhận ra Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng trong tay Đế nữ.
Đến cả hắn cũng không biết thứ trong tay Đế nữ là vật của Thần tộc, hai tên kia chỉ là Kim Tiên lại có thể nhận ra.
Phong Thầm thiên về người đứng sau hơn, có lẽ vì đối phương vừa biết được năng lực của vật Thần tộc, vừa là người quen biết thân cận của Đế nữ.
Hắn rũ mắt nhìn Nguyên Vi chết trên mặt đất, hàng mày bất giác nhíu lại.
Sao bên cạnh Đế nữ nơi nơi đều là nguy hiểm?
Hắn có chút hoài nghi sao Tạ Vi Ninh có thể sống sót trong thân thể Đế nữ.
Hộ Thiên Vệ vây trong phòng phát hiện khí áp của Đế nữ thấp xuống, tự biết thất trách, cúi đầu nhận lỗi.
Phong Thầm: "Chuyện thế nào?"
Hộ Thiên Vệ nói: "Đế nữ điện hạ, bọn thuộc hạ ở Tiên phủ tận chức tận trách trông coi, thật sự không nhìn thấy có bất kỳ ai ra vào.
Huống chi, nếu có người tới gần Tiên phủ muốn động chân tay, cấm chế sẽ có phản ứng, nhưng bọn thuộc hạ không hề phát hiện bất kỳ động tĩnh nào.
Là...!năng lực của thuộc hạ có hạn, mong Đế nữ trách phạt!"
Phong Thầm không lên tiếng, hắn chỉ quét mắt sang bên cạnh, rơi xuống Y tu đã thu nhận từ Nhật Mộ Thành trước đó, người kia căng thẳng toát mồ hôi xua tay ra hiệu mình cũng không biết là chuyện thế nào, hắn vô tội.
Tầm mắt lại rơi xuống Phù Ngạn, ánh mắt nàng cũng căng thẳng lo lắng, hiển nhiên cũng không biết nên làm sao.
Phong Thầm: "......"
Đã qua nhiều năm, thế mà Đế nữ vẫn chưa phát triển thế lực của mình, ngay cả người có thể dùng cũng không có.
Hắn nhìn bên cạnh Nguyên Vi còn mang theo một tay nải chưa buộc lại, trong tay phải còn nắm chặt linh thạch lấy từ kho, nhìn qua giống như muốn chạy trốn lại không kịp và bị diệt khẩu.
Hắn đang định mở miệng bảo bọn họ tra trong phòng nàng ta có gì khác thường và kiểm tra trong túi có vật gì, lời tới miệng rồi lại nuốt xuống.
Hai Y tu có thể dùng trong phòng lại nhát gan không thể gánh trọng trách, một người khác là linh thảo hóa hình thì lại quá mức dịu ngoan hiền lành, không có bản lĩnh.
Những kẻ còn lại có thể dùng lại khó mà yên tâm.
Phong Thầm đã lâu không cảm thấy bất lực, nét mặt trầm xuống nói: "Các ngươi lui xuống hết đi."
Hắn nói với hai người bên cạnh Phù Ngạn: "Hai ngươi ở lại."
Trùng hợp Tiên Y tới từ Tiên cung cũng đã ở ngoài viện, sau khi người bên trong mời, hắn lập tức bước vào kiểm tra Nguyên Vi.
Tiên Y chú ý tới bên cạnh cũng có một Y tu, bèn gọi hắn hỗ trợ.
Hai người tra xét một lát, đồng thời nói ra một đáp án: "Là uống thuốc độc mà chết."
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều sững sờ trong giây lát.
Phong Thầm nhíu mày nói: "Nói rõ."
Hai Tiên Y hợp sức lật mặt Nguyên Vi lại, một người mở vạt áo của nàng, vùng da dưới cổ đã bị co lại, một người khác đánh mạnh vào bụng, đột nhiên một viên có mùi lạ phun ra từ miệng, sau đó nhanh chóng được cất vào hộp ngọc và đóng lại.
Lúc này Tiên Y mới càng thêm xác định: "Đúng thật là uống thuốc độc.
Độc này rất thường gặp, dược liệu của nó mọi người cũng từng nghe nói đến, cửa hàng hiện nay đều có bán, tuy rằng thường gặp nhưng có vài dược liệu tương đối quý trọng, cho nên giá cả rất đắt đỏ, công hiệu chỉ tác dụng với cấp dưới Huyền Tiên.
Nếu nói ra ngoài du lịch đem theo đối phó yêu thú cũng không tiện, hạ độc tu sĩ cũng không dễ dàng, thường được người khác cho là loại độc rất vô dụng."
"Nguyên Vi tiểu tiên chỉ là chân tiên, độc này với nàng ta chính là trí mạng.
Kịp thời phát hiện thì còn cứu được, đáng tiếc là nàng ta ngã trong kho này, mấy ngày nay Đế nữ không ở đây, cũng không ai dám tiến vào, khiến nàng ta cạn kiệt sinh lực mà chết."
Phong Thầm trầm mặc không nói.
Ngoài cửa có tiếng ồn ào náo động, một người vội vã xông vào không màng Hộ Thiên Vệ ngăn trở, thị nữ vội nói: "Điện hạ, điện hạ! Lúc ta dọn dẹp giường trong phòng, chăn của Nguyên Vi tiểu tiên đã rơi ra những vật này!"
Thị nữ trình đồ vật lên.
Một cái là hộp thuốc độc còn lại mấy viên, một cái khác là một bức...!di thư.
Phù Ngạn nhanh chóng cầm lấy, đọc cho Đế nữ nghe: "Sau khi Nguyên Vi bị điện hạ trách phạt đã tự biết sai, không nên vì ghen ghét Phù Ngạn cùng điện hạ ra ngoài mà cãi nhau với Phù Ngạn.
Mấy ngày nay nhớ đến những lời điện hạ đã nói, đêm không thể ngủ, trong lòng áy náy không yên, cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào đối mặt với điện hạ nữa, lúc đi ngang qua cửa hàng đã mua vài viên thuốc độc, dùng cái chết để cầu xin điện hạ tha thứ..." Càng đọc, âm thanh càng nhỏ dần.
Tiên Y kinh ngạc nói: "Nếu là thế...!Nếu không tìm ra người khả nghi ra vào Tiên phủ mấy ngày nay, e là Nguyên Vi tiểu tiên này là tự sát đấy."
Người không biết nội tình đều nghĩ vậy, lập tức thầm tiếc nuối, thật lâu không nói gì.
Phong Thầm nhìn người chết trên mặt đất, chăm chú rồi cười lạnh một tiếng.
Kẻ đằng sau, đánh một vòng làm những chuyện này, ầm ĩ từ trên người Nguyên Vi, thật là vô vị, trái lại hắn rất tò mò đối phương còn muốn làm gì nữa.
Hắn xoay người bước ra ngoài, cùng tiên quan đã tới lên đường đến Tiên cung.
Để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Trong đại điện Tiên cung, Tiên Đế Tiên Hậu sớm đã chờ lâu, dù bọn họ biết cảm xúc Đế nữ ổn định, vẫn có chút lo lắng nàng sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện của Nguyên Vi, gương mặt hơi căng thẳng.
Còn ba người khác, là Phong Hành Tiên Tôn và phụ mẫu.
Hai người có quan hệ tốt với Tiên Đế Tiên Hậu, thấy bọn họ cứ chăm chăm nhìn cửa điện liền trấn an mấy câu.
Tới tới lui lui, Tiên Hậu cũng quan tâm hỏi bọn họ: "Lần này hai người đến, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, trên đường đã gặp chuyện gì sao?"
Phong Vũ cười nói: "Cũng không phải chuyện lớn.
Người còn nhớ Liên Dao không?"
Tiên Đế Tiên Hậu nhìn nhau, nhịn không được cười nói: "Đương nhiên nhớ, ban đầu ta vẫn chỉ là tiên tu của một gia tộc nhỏ ra ngoài rèn luyện, gặp được các ngươi, bà ấy còn là khuê mật của ta khi đó.
Sao thế, lần này trở về các ngươi đã gặp bà ấy sao?"
Phong Vũ: "Không sai.
Lúc bọn ta trở về, trên đường gặp được bà ấy, cũng như những lần gặp mặt trước kia của chúng ta.
Bà ấy vừa thấy bọn ta liền ra tay thử vài chiêu, mấy năm nay hai bọn ta chưa từng tham dự những việc này nên hơi ngượng tay, mất một lúc lâu mới dừng tay.
Người nhìn Phù Ngưng kìa, lúc này vẫn chưa tỉnh hồn nữa."
Phù Ngưng là mẫu thân của Phong Hành Tiên Tôn, lúc này bà mới tiếp lời: "Thật sự không nghĩ tới, hiện tại Liên Dao này lại lợi hại như vậy, hai bọn ta lánh đời đã lâu không gặp các ngươi, suýt nữa không nhận ra bà ấy.
Ôi, thật đáng tiếc cho huynh trưởng bà ấy, sau khi huynh trưởng chết trong trận chiến đó, ta nhớ tinh thần bà ấy đã sa sút nhiều năm, mấy ngày trước gặp lại, ta còn đang nghĩ cuối cùng bà ấy đã khôi phục rồi."
Tiên Hậu kéo tay Phù Ngưng nói: "Đúng vậy, nhưng sau khi nhiều năm sa sút tinh thần bởi vì chuyện huynh trưởng, Liên Dao đã phấn chấn tu luyện, nói là để theo bước chân của huynh trưởng."
Tiên Đế cũng nói: "Các ngươi đã lâu không ra ngoài, e là không biết, sau khi Liên Dao dọn ra nơi ở cũ đã vào Tiên Vân Phù Cư.
Phù Ngưng không ở đây không ai nói chuyện với Tố Chỉ, trước kia rảnh rỗi nàng tình nguyện tìm Liên Dao nói chuyện phiếm, cũng không muốn tìm ta.
Nhưng Liên Dao cũng học theo các ngươi, thường xuyên đóng cửa không ra.
Sao thế, đám người già chúng ta đều lười xuất thế cả rồi à?"
Tiên Hậu trừng mắt với ông một cái: "Đi đi.
Đứa nhỏ Phong Hành còn ở đây, sao nói chuyện chẳng có chừng mực như vậy!"
Tiên Đế chỉ đành ngậm miệng lại.
Ánh mắt Phong Hành rơi vào một chỗ trong hư không, như đang xuất thần nghĩ gì đó, ngón tay mân mê chuôi kiếm, không có phản ứng.
Phong Vũ nhìn thoáng qua, thuận theo chuyển đề tài: "Mấy người chúng ta ôn chuyện, cũng không có đại sự gì.
Nếu nói đến Phong Hành, thì phải nói đến hôn ước của hai đứa trẻ này.
Ban đầu bọn ta nhận được tin đều kinh ngạc, sao lại biến thành thế này? Nói ra, đến tột cùng lúc trước hôn ước này đã được định ra như thế nào, chúng ta đều rất rõ."
"Hiện giờ Phong Hành thăng đến Tiên Tôn, còn được thần kiếm trợ lực, ta nghĩ tới nghĩ lui, đứa nhỏ này và Đế nữ là thanh mai trúc mã, hai bên đều rất quen thuộc, trước đây cũng chưa từng nghe Đế nữ nói điều gì bất ổn, e là trong Tiên giới không có ai thích hợp để trợ giúp Đế nữ hơn nó.
Đột nhiên muốn giải trừ hôn ước, có phải đã có hiểu lầm gì không?"
Phù Ngưng cũng khuyên nhủ: "Nếu bọn ta đã tới đây, là muốn nói rõ chuyện này, mọi chuyện cũng dễ giải quyết.
Cho nên, Tố Chỉ đừng giấu bọn ta nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến bọn chúng như vậy?"
Bà nói, rồi đẩy Phong Hành lên một chút, trầm giọng quát: "Có phải con đã lén bắt nạt Đế nữ hay không, mới khiến nó tức giận như vậy!"
Phong Hành hồi thần lại, nét mặt phức tạp còn mang theo chút tức giận, hắn đang định tiếng, đúng lúc này Đế nữ bước vào đại điện.
Phong Thầm sải một bước vào, năm người lần lượt đưa mắt nhìn hắn.
Tiên Hậu đứng lên bước xuống đón "nàng": "Ninh Nhi, con đã đến rồi."
Bà tóm lấy tay Phong Thầm, cẩn thận quan sát, hạ giọng hỏi: "Con vẫn ổn chứ?"
Phong Thầm cúi đầu nhìn tay bà, vẫn không thể thích ứng, tách từng ngón tay ra, mặt không đổi sắc nói: "Không sao."
Tiên Hậu hơi ngẩn người, sau đó dắt "nàng" tới trước mặt phụ mẫu Phong Hành, nói: "Phong thúc và dì Ngưng của con tới, còn không mau chào hỏi?"
Lúc này Phong Thầm mới nâng mắt lên, chăm chú nhìn hai người tươi cười trước mặt, ánh mắt tối lại, qua một lát, giật giật khóe miệng, nở một nụ cười hờ hững, cũng không phát ra tiếng, cảm xúc rất nhanh liền tan biến.
Thái độ này, nhất thời khiến không khí trong đại điện vốn có vẻ quạnh quẽ trở nên càng thêm ngưng đọng.
Nụ cười của Phong Vũ và Phù Ngưng cũng nhạt đi một chút, tiếp đó tỉ mỉ đánh giá "nàng".
Tiên Hậu vội vàng chữa lại: "Đã bao năm không gặp mặt, e là hơi lạ lẫm.
Tính tình đứa nhỏ này tương đối thẳng thắn, các ngươi cũng biết mà!"
Tiên Đế cũng gượng cười mấy tiếng: "Nói không sai.
Hôm nay hiếm khi hai nhà chúng ta tụ họp, chút nữa buổi tối ta sẽ cho người chuẩn bị linh tửu ngàn năm, phải uống một ly thật sảng khoái.
Tuy sắp giải trừ hôn ước, nhưng trước kia chúng ta có giao tình tri kỷ, không thể để chuyện của tiểu bối ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta!"
Để tránh sau này hai bên ngượng ngùng, có một số việc những trưởng bối như bọn họ phải mỉm cười cho qua, cũng xem là chuyện quá khứ rồi.
Phong Vũ cũng đáp: "Được, người cam lòng lấy ra linh tửu, tất nhiên phải uống!"
Phù Ngưng nhìn Đế nữ cười nói: "Tuy nói là vậy, nhưng chỉ sợ có một số việc là bọn nhỏ tự càn quấy, vẫn nên trực tiếp hỏi rõ ràng.
Mấy năm nay không gặp Ninh Nhi, thật sự là càng ngày càng xinh đẹp.
Con nói với dì Ngưng, có phải thằng nhóc Phong Hành phụ lòng con, mới khiến con tức giận đòi giải trừ hôn ước hay không?"
Bọn họ rất khó tin Đế nữ sẽ chính miệng nói ra chuyện giải trừ hôn ước, chung quy đã nhiều năm như vậy, dù là ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, mọi người đều đã quen với tình cảm Đế nữ dành cho Phong Hành rồi.
Phong Hành cũng nhìn về phía Đế nữ, nghe mẫu thân nói như vậy, sắc mặt tức khắc hơi trầm xuống.
Tiên Đế Tiên Hậu thầm thở dài, thầm nghĩ, sợ là nói việc này thế nào bọn họ cũng sẽ không tin là thật, phải trực tiếp nhìn thấy hiện thực mới biết được.
Phong Thầm lạnh lẽo quét mắt đảo qua bọn họ rồi dời đi, chậm rãi nói: "Ta đã quyết tâm giải trừ hôn ước."
Phù Ngưng ngơ ngác hỏi: "Con bé này...!sao đột nhiên biến thành thế này? Ta nhớ mấy tháng trước con còn truyền tin hỏi thăm bọn ta, kể chuyện của con với Phong Hành.
Giữa con và Phong Hành có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Phong Thầm thờ ơ nói: "Không cần khuyên can, việc này không thể thương lượng."
Phù Ngưng lại đẩy Phong Hành lên, muốn hắn nói gì đó để hòa hoãn, nào ngờ Phong Hành nhìn chằm chằm Đế nữ, tựa như cũng bị thái