Trái tim Tạ Vi Ninh hẫng một nhịp.
Con dao gác trên cổ cuối cùng đã rơi xuống.
Từ sau khi nàng tỉnh lại trong thân thể Ma Tôn, nàng đã biết sớm muộn ngày này cũng sẽ đến, thậm chí che giấu không được bao lâu.
Nhân vật Ma Tôn trong nguyên tác là người có thể tranh đấu với nam nữ chủ ở Tiên giới, làm sao đơn giản như vậy.
Còn có ai "mở bát" bi thảm hơn nàng không?
Vừa xuyên sách đã đối mặt với khoảnh khắc trước khi chết, căn bản không có chỗ để phản kháng.
Sau đó lại bị sét đánh, tỉnh lại đã nằm trong cơ thể Ma Tôn, còn chưa cho nàng thời gian thích ứng với thân thể Đế nữ, nàng lại xuyên vào cơ thể người khác! Pháp thuật, linh lực gì đó đều chưa có cơ hội cảm thụ chút nào, cũng chưa học được gì cả, quang cảnh xung quanh đã biến thành Ma giới đất trời u ám tràn ngập ma khí.
Quá khó.
Thật sự là quá khó.
Trong lòng nàng nghĩ nhiều như vậy, thời gian thực tế mới chỉ qua một chút.
Tạ Vi Ninh nhìn sắc mặt Ma Tôn tuy âm trầm nhưng không phải là dáng vẻ nổi điên, không phát tác ngay lập tức, chứng tỏ chưa tới cực hạn vẫn có thể cứu chữa.
Tạ Vi Ninh thử đấu tranh một chút, nàng biết Thông Lục Nghi gì đó, mười mấy chương đầu truyện đã nhắc tới, lúc ấy Đế nữ cầm Thông Lục Nghi chất vấn nam chủ Phong Hành tiên quân vì sao muốn diệt thần thức của hắn.
Nàng biết sử dụng, chỉ là nàng không biết từ mặt chữ tới thực tế trông như thế nào thôi.
Lúc đang chuẩn bị nói mấy lý do gì đó, liền thấy Ma Tôn chống lên mặt nàng, ngữ điệu ôn hòa: "Không biết Thông Lục Nghi, không biết dùng thần thức thế nào."
Ánh mắt Phong Thầm không đổi rơi trên người nàng: "Ngươi không phải là người Tiên giới, cũng không phải Ma giới, càng không phải Yêu giới hay Minh giới."
Phàm là người Tứ giới, cơ bản đều biết Thông Lục Nghi và dùng thần thức.
Tuy bọn họ khác biệt đẳng cấp, trong các giới cũng có phàm nhân tương tự như Nhân giới, nhưng phàm nhân trong Tứ giới đều biết Thông Lục Nghi.
Với cả bởi vì tổ tiên đã sống ở đây nhiều đời nên dù chịu ảnh hưởng từ linh khí, ma khí hay yêu khí, coi như khó khăn khi dùng thần thức cũng có thể miễn cưỡng tạo ra một mảnh nhỏ bằng ngón tay.
Trong những người này có kẻ tích góp được không ít tiền tài nhờ kinh doanh, có thể dựa vào tiền để mua vài món pháp bảo không tệ dùng phòng thân, dựa vào mảnh thần thức to bằng móng tay để nhận chủ.
Không đến mức đến cái cơ bản này cũng không biết.
Tạ Vi Ninh thẫn thờ.
Không đợi nàng trả lời, trong mắt Phong Thầm mang chút dò xét, trầm giọng nói: "Ngươi chỉ có thể là phàm nhân ở Nhân giới."
Đến cả người tu luyện cũng không phải.
"Sao ngươi vào được thân thể Đế nữ này?"
Sau khi gặp thiên lôi cấp tím, thân thể hai người hoán đổi.
Hiện giờ hắn trong cơ thể Đế nữ, có thể chứng minh trước hôm đó nàng đã ở trong người Đế nữ rồi.
Tạ Vi Ninh nói: "...Thật không dám giấu.
Hôm đó, sau khi ta làm việc quá sức tắt thở, mở mắt tỉnh lại đã trong cơ thể Đế nữ.
Đâu có làm gì, càng không có ai bên cạnh giúp đỡ."
Phong Thầm nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên cười một tiếng.
Nụ cười khó hiểu này lại khiến khí thế toàn thân hắn biến đổi, bầu không khí mưa bão ập đến, gió mạnh khắp lầu lập tức biến mất sạch sẽ.
Tạ Vi Ninh ngơ một lúc.
"Ngươi nói không sai."
"Nếu mượn ngoại lực chiếm cứ thân thể Đế nữ, chẳng khác nào đoạt xác, đám người Tiên Đế chắc chắn sẽ phát hiện.
Chỉ có tự nhiên biến hóa trong đất trời mới khiến người khác không thể phát hiện."
Đột nhiên, nét mặt Phong Thầm chợt biến: "Không đúng.
Ngươi không biết bất kỳ pháp thuật nào, giao chiến ngày ấy ngươi làm thế nào xuyên vào bản tôn?"
Tạ Vi Ninh hoang mang: "Gì mà xuyên qua ngươi? Hôm ấy chẳng phải ngươi nói một câu đạo đức giả rồi bay ra túm cổ ta sao."
Lúc này rồi còn cãi nữa? Gân xanh trên trán Phong Thầm giật giật, trầm mặt nói: "Nếu không phải ngươi nhìn chằm chằm bản tôn nói chuyện qua huyễn pháp, bản tôn cũng sẽ không lập tức ra tay bắt ngươi."
Càng sẽ không gặp phải một đạo Tử Lôi.
Hai bên nói xong phát hiện không đúng, đều trầm mặc quỷ dị một chút.
Tạ Vi Ninh bất đắc dĩ giải thích: "Hôm ấy là lần đầu tiên ta nhìn thấy —— nhiều người như vậy, ta chỉ là tùy tiện dán mắt vào một chỗ để bớt căng thẳng thôi mà!"
Phong Thầm: "..."
Tạ Vi Ninh tràn ngập chân thành.
Việc đã đến nước này cũng hết cách.
Phong Thầm thấy nàng không giống giả vờ, lướt thẳng qua nàng, bước vào phòng rồi sau đó xốc vạt áo trước tùy tiện ngồi xuống.
"Ngồi xuống nói."
Tạ Vi Ninh lờ mờ cảm thấy, từ sau khi phát hiện nàng không phải Đế nữ, thái độ Ma Tôn này như thể lặng lẽ biến đổi.
Là một loại biến hóa rất nhỏ, khó mà nói rõ, có thể cảm giác được đối phương không căng thẳng và tràn ngập sát ý với nàng như trước đó.
Nàng chần chờ bước qua, khi đang định ngồi xuống liền thấy một chỗ, thấp giọng nhắc nhở: "...Ngươi đang xốc váy đấy."
Gương mặt lạnh lẽo không chút gợn sóng từ trước đến nay của Phong Thầm đột nhiên cứng đờ.
Mặt hắn không cảm xúc chỉnh lại một chút.
Hai người ngồi đối diện cách một cái bàn.
"Hiện giờ, hai chúng ta đã ngồi cùng thuyền."
"Trước khi tìm được biện pháp đổi về," Phong Thầm ngừng một chút lại nói, "Ngươi, cần phải làm một Ma Tôn đàng hoàng."
Ngữ khí của hắn có ý uy hiếp ngầm: "Không được sai nửa điểm."
Sau khi hắn biết thân phận mình không phải Đế nữ, Tạ Vi Ninh cũng không thay đổi nhiều, chỉ là không còn sợ như trước.
Nói thật, có đôi lúc nàng cảm thấy đối phương không quá giống vai ác đại ma đầu Ma Tôn trong ấn tượng của nàng, nói một cách tương đối thì dễ nói chuyện hơn nhiều.
Nàng lập tức nghiêm mặt nói: "Tất nhiên.
Nhưng cũng mong ngươi nhất định phải làm Đế nữ đàng hoàng, đừng gây quá nhiều phiền toái."
"Ngươi đây là, đang ra lệnh cho bản tôn à?"
Ánh mắt Phong Thầm nhìn về phía nàng lạnh như băng, "Ngươi cũng biết, hiện tại ngươi căn bản không có tư cách nói chuyện.
Tất cả mệnh mạch của ngươi đều nằm trong tay bản tôn."
"Ta biết ngươi muốn nói gì.
Ngươi muốn nói, ta không phải Đế nữ? Hay là ta không phải Ma Tôn? Tùy tiện nói ra thì bất luận Tiên giới hay Ma giới đều sẽ lấy mạng của ta.
Mà dù cho ngươi ở trong cơ thể Đế nữ, chỉ cần chứng minh thân phận Ma Tôn, ít nhất còn có người Ma giới theo giúp ngươi."
Tạ Vi Ninh chuẩn bị tâm lý vô số lần, hít sâu một hơi nói, "Thì thế nào? Ta đã sống một đời, kiếp thứ hai này không sống cũng được.
Ta sợ đau nhưng ta không sợ chết, hiện tại ta có thể dựa vào thân thể của ngươi, ra ngoài tùy tiện tìm một người Tiên giới hoặc kẻ thù của ngươi ở Ma giới, thương lượng đánh chết ta bằng một đòn là được!"
Khi thẳng thắn nói hết những lời này, trong lòng trái lại có chút phóng khoáng như bình vỡ lại rơi*.
Ai có thể thật sự không sợ chết, nhưng nàng cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, dù sao mình đã sống thêm được một đời, chết thì chết thôi.
Tạ Vi Ninh chân trần không sợ mang giày**: "Ngươi cũng đừng mong bắt ta, vừa rồi ngươi bắt không được, nếu ta thật muốn dùng thân thể của ngươi để chạy ra tìm người, ngươi cũng sẽ đuổi không kịp.
Hai chúng ta hiện tại nên bất phân địa vị cao thấp, bình đẳng bàn bạc phương pháp ứng đối, chứ không phải yêu cầu mệnh lệnh đơn phương của ngươi!"
(Ji: *破罐子摔碎 - là một phép ẩn dụ sau khi có những thiếu sót, sai lầm hoặc thất bại, hãy để chúng qua đi mà không sửa chữa
**光脚不怕穿鞋 - mô tả việc dám làm bất cứ điều gì mà không lo lắng)
Dứt lời, nàng rót ly một trà, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.
Phong Thầm nâng mắt, nhìn về phía phàm nhân không biết trời cao đất dày này.
Lúc trước hắn đồng ý chiến thư, quyết tâm phải thắng trận chiến đó, tất nhiên đã tra rõ Đế nữ kia, biết được bản tính đối phương.
Nếu là Đế nữ trước kia, Tạ Vi Ninh tuyệt đối không dám nói như vậy với hắn.
Nếu là Đế nữ trước kia, giao chiến hôm ấy càng sẽ không lấy đầu của mình đổi lấy mười vạn tánh mạng phía sau.
Từ khi hắn trở thành Ma Tôn, càng không có ai dám nói với hắn như vậy.
Hồi lâu, dưới đôi mắt nghiêm túc của Tạ Vi Ninh, hắn lạnh mặt đáp một tiếng xem như đồng ý.
Tạ Vi Ninh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cược đúng rồi!
Hắn có thể dùng thân phận Đế nữ chứng thực mình là Ma Tôn với hai vị Hộ pháp và ba vị trưởng lão của hắn, rồi dùng thân thể Đế nữ đánh Tiên giới là được.
Nhưng hắn không làm thế, đã nói rõ từ một mức độ nào đó, thân thể Ma Tôn này rất quan trọng với hắn.
Phong Thầm cười lạnh nói: "Sao nào, vừa rồi