Mục Kinh Trập không biết rằng có bên ngoài phòng bệnh có một người một mực chờ đợi, nhưng vào đêm đó hiếm khi có một giấc ngủ ngon.
Vào ngày thứ ba, đạo diễn Lục đến thăm Thiệu Bắc, cũng để thảo luận về các vấn đề.
Gặp phải chuyện như vậy, đối với đoàn làm phim mà nói là một đả kích lớn, nhưng bọn họ đang đợi để hoàn thành công việc, lúc này càng không thể chậm chạp.
Đoàn làm phim không hoạt động mà ngày nào cũng đốt tiền, đạo diễn Lục vội vàng đến hỏi thăm tình hình hồi phục của Thiệu Bắc, muốn hỏi xem có thể quay trước không.
Mục Kinh Trập bất đắc dĩ: "Cổ họng của Thiệu Bắc vẫn chưa lành hẳn.
Mặt và chân tuy đã khá hơn nhiều nhưng cánh tay và bàn tay vẫn chưa lành, bây giờ bắt đầu quay có lẽ hơi khó khăn."
Thiệu Bắc lại chủ động đồng ý: "Mẹ, con không sao, có thể quay phim, cảnh phía sau cũng không cần di chuyển nhiều, con có thể làm được."
Mục Kinh Trập vẫn còn lo lắng, nhưng Thiệu Bắc cũng có suy nghĩ của riêng mình, họ không thể tiếp tục trì hoãn, chẳng những đạo diễn không có thời gian, bọn họ cũng không có.
Họ chỉ xin phép một tuần, một nửa số ngày nghỉ cũng đã qua, sẽ không tốt nếu trì hoãn thêm nữa.
"Mẹ, vừa vặn đằng sau diễn cũng không có thoại, Tiểu Cửu cũng bị thương, hiện tại con có thể nhập vai một cách chân thực hơn rồi."
Đạo diễn Lục nhìn Thiệu Bắc hiểu chuyện mà cảm động suýt khóc, vỗ ngực nói rằng miễn là phù hợp, về sau ông nhất định sẽ giới thiệu Thiệu Bắc cho những người ông quen biết.
Một diễn viên nhí biết diễn và không màng khó khăn như Thiệu Bắc thì biết tìm đâu ra người thứ hai?
Thiệu Bắc đồng ý, Mục Kinh Trập cũng biết đạo diễn Lục khó xử, cuối cùng cô không còn cách nào khác ngoài việc thỏa hiệp.
Thiệu Bắc đã được xuất viện ngay ngày hôm đó, đêm đó thực hiện hai cảnh quay, Mục Kinh Trập đã đích thân trang điểm cho Thiệu Bắc và cố gắng hết sức để không làm đau cô bé quá nhiều.
Mấy ngày kế tiếp Thiệu Bắc quay phim, dưới sự chăm sóc của cả đoàn, Thiệu Bắc cũng không chịu khổ quá nhiều, ngoại trừ có rất nhiều cảnh khóc, cũng làm cho mọi người khóc theo muốn sưng mắt.
Thiệu Bắc khóc liền khiến mọi người khóc theo, ai cũng đều cảm thấy rằng cô bé rất giỏi trong việc diễn những cảnh như vậy ở độ tuổi còn nhỏ, cũng càng ngày đối xử với cô bé tốt hơn, nghiễm nhiên trở thành người được yêu thích nhất trong đoàn phim.
Quay phim vượt quá kế hoạch ban đầu ba ngày, trải qua bao nhiêu khúc mắc, cuối cùng bộ phim cũng hoàn thành, chính thức hoàn thành các cảnh quay.
Đạo diễn Lục không dừng lại mà vẫn lao đầu theo công việc tiếp theo, không dám thư giãn chút nào, nhưng công việc của Thiệu Bắc đã hoàn thành, vì vậy có thể thư giãn.
Là nữ chính, Thiệu Bắc tuy không phải là sao nhí nổi tiếng, tuy nhiễn đạo diễn Lục cũng không keo kiệt, ngay đêm kết thúc đã gọi lại và thỏa thuận về mức cát-xê.
Thiệu Bắc biết mình có tiền, nháo nhào đòi đi mua sắm, cô bé nói muốn mua những bộ váy đẹp cho Mục Kinh Trập, mua những món quà cho anh trai, cho ông bà ngoại và chú của cô bé.
Mục Kinh Trập nghĩ mình đã xin phép quá nhiều rồi, vậy thì cũng có thể xin thêm một ngày nữa, vất vả một chuyến đến Hải Thành, nhân cơ hội thì tham quan một chút, quá ư là hợp lý.
"Vậy thì ngày mai chúng ta đi mua sắm."
"Vâng, mẹ tốt nhất."
Dù sao Hải Thành là một thành phố lớn ven biển, so với đồ ở huyện thành thì thời trang hơn nhiều, Thiệu Bắc nhìn dòng người mang váy thật xinh đẹp, suy nghĩ nhất định phải mua cho mẹ một cái.
"Ngày mai con sẽ mua váy cho mẹ, lần trước mẹ mặc màu đỏ rất đẹp, lần này cũng mua một cái đi."
" Không cần..."
" Không được, con nhất định phải mua, ít nhất phải được ba bộ, còn mua thêm giày nữa."
"Tiểu Bắc, con tự mua cho mình là được, mẹ không cần."
"Quần áo mẹ may cho con còn đẹp hơn họ bán, có mua hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng nhất định phải mua cho mẹ, tiền con kiếm ra, con có quyền quyết định." Thiệu Bắc đã đưa ra quyết định: "Chỉ là mấy bộ quần áo thôi, mẹ đừng nói nữa mà."
Chờ sau này cô bé kiếm được nhiều tiền hơn, cô sẽ mua tiếp cho mẹ, chẳng hạn như dây chuyền vàng, thứ mà nhiều người ở Hải Thành đều đeo, cô bé muốn mẹ cũng được đeo.
Nhưng bây giờ vẫn chưa đủ, trước tiên cứ mua quần áo đã, rồi từ từ tính tới.
Mục Kinh Trập không ngờ rằng mình lại nhận được phản hồi độc đoán từ con mình sớm như vậy, hạnh