Giang Phong không chú ý tới Thiệu Kỳ Hải sắc mặt cứng ngắc, anh ta còn đang tưởng tượng: "Sau này chị dâu phát hiện là anh nhất định sẽ cảm động, sau đó anh hãy lấy công chuộc tội, như vậy chị dâu và các con sẽ không trách anh đâu."
Thiệu Kỳ Hải: "..."
Cái này cũng chẳng chắc chắn được, dù sao cũng từng bị coi là kẻ biến thái.
Thiệu Kỳ Hải có nỗi khổ không thể nói, nhưng Giang Phong vẫn ghen tị với tình cảm của bọn họ: "Anh Hải, anh âm thầm bảo vệ chị dâu, chị dâu lại chung thủy trước sau như một, vì anh mà chăm sóc cho bọn nhỏ.
Thật là khiến người ta cảm động mà."
"Trong tương lai, em cũng muốn một mối quan hệ như vậy." Giang Phong có chút xấu hổ, nhưng vì thân với Thiệu Kỳ Hải, anh vẫn cười nói: "Chờ khi chuyện này qua đi, em cũng sẽ tìm một cô gái tốt và sẽ bảo vệ cô ấy đến hết đời...!"
Nói đến đây, Giang Phong đột nhiên nhíu mày: "Vừa nhắc tới chuyện này em mới nhớ tới thằng khứa nhà bên đánh người, anh nói xem anh ta là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể đánh vợ của mình.
Ngay cả chăm sóc cũng làm không được, anh ta thì tốt rồi, ở ngoài bị chọc giận xong về nhà lại trút giận lên vợ mình, vậy mà được coi là đàn ông ư."
"Vừa rồi em mới đi ra ngoài, liền thấy anh ta say rượu nằm ở ven đường, em tát anh ta mấy cái để anh ta tỉnh lại, sau đó lại nhân cơ hội đá mấy cái."
Giang Phong sau khi tranh công về mình, đột nhiên tò mò hỏi: "Anh Hải, anh và chị dâu có từng cãi nhau không?"
Vấn đề đến quá đột ngột khiến Thiệu Kỳ Hải trong nháy mắt câm nín.
Giang Phong chỉ là tùy ý tò mò hỏi, không nghĩ tới Thiệu Kỳ Hải lại bị kẹt lại, nhìn thấy hắn vẻ mặt cứng ngắc, Giang Phong nhảy dựng lên: "Anh Hải, anh..."
Anh ta che miệng hạ giọng: "Không phải chứ Anh Hải, đừng nói với em là anh cũng làm như vậy với chị dâu, em vừa mới nói không được phép bạo lực gia đình đó nha, anh sẽ không giống như lão Tần trước đây chứ! Với người ngoài thì lịch sự nho nhã, nhưng về nhà lại bí mật đánh đập vợ."
Lão Tần là đồng đội cũ của hai người, ngày thường đối xử rất tốt, đối với mọi người đều tốt, làm việc nghiêm túc, không ngờ lại có một khuyết điểm - đánh vợ.
Nghe nói ở quê nhà của hắn cũng vậy, từ nhỏ đã quen nhìn cha đánh mẹ, cảm thấy vợ không nghe lời thì phải đánh, sau này bị phê bình nặng nề.
Khi đó Giang Phong biết được rất là vỡ mộng, anh ta vốn tưởng rằng chỉ là một lần đó, lại không nghĩ tới, anh Hải cũng sẽ...
Thiệu Kỳ Hải bộ dáng nóng nảy của Giang Phong: "...!Tôi không làm, cũng sẽ không làm."
Hắn do dự vì người bị đánh là hắn!
"Thật không, anh thật sự không biết bạo lực gia đình?" Giang Phong xác nhận.
Thiệu Kỳ Hải: "..."
Hắn nhất thời không nói nên lời, kiên quyết nói: "Không!"
Làm sao hắn có thể bạo lực gia đình, nói thẳng ra, bạo lực gia đình cũng chính là hắn bị.
Hắn mới bị bạo lực gia đình một lần, mà gần như bị tàn tật hoàn toàn.
Ngay lúc này Thiệu Kỳ Hải cuối cùng cũng nhớ ra những lo lắng mà hắn đã không nghĩ đến vào buổi chiều.
Sau khi hắn quay lại, biết rằng hắn chưa chết, Mục Kinh Trập có tức giận đến mức đánh hắn thêm lần nữa không?
Thiệu Kỳ Hải cúi đầu lau mặt, nếu lại bị đánh có lẽ thật sự sẽ phế mất.
Cách đó không xa, Mục Kinh Trập đang bôi thuốc cho Thiệu Bắc thì hắt hơi một cái, lỗ tai có chút nóng lên: "Ai nói xấu sau lưng hả ta?"
"Mẹ tốt như vậy, sẽ không có người nói xấu đâu, nhất định là chuyện tốt." Thiệu Bắc lập tức trả lời.
Mục Kinh Trập cười, những người bị cô đánh hôm nay có thể không cảm thấy như vậy.
Ngày hôm sau, Mục Kinh Trập nhận được tin tức, người bị bắt ngày hôm qua không hề oan uổng, dấu vân tay trùng khớp, còn liên quan đến những vụ án khác.
Biệt danh là Ba Giây, hắn đã tham gia vào rất nhiều vụ án, là một sự tồn tại rất nguy hiểm, ngay cả khi cảnh sát đụng độ với hắn, họ cũng phải chú ý đến sự an toàn.
Ai có thể nghĩ rằng Mục Kinh Trập sẽ đánh hắn thành ra như vậy, còn tiễn hắn vào tù.
Quay lại với Mục Kinh Trập, mọi người nhìn cô có chút khác thường: "Làm sao cô lại khiêu khích đám người này? Lúc trước chúng tôi vừa mới bắt được một đám, bọn chúng đều là những kẻ liều mạng cầu lợi."
"Tôi cũng không biết, bọn họ từ lần trước vào thành phố đã