Trước giờ Mục Kinh Trập chỉ muốn toàn tâm toàn ý kiếm tiền và nuôi mấy đứa con, ngay cả khi Quý Bất Vọng thú nhận tình cảm của mình, cô vẫn không thể dứt ra chút thời gian và sức lực.
Nhưng những ngày này, Quý Bất Vọng quả thật đã cho cô thấy sự chân thành của mình.
Cơm nước xong xuôi thì trời cũng đã tối, Quý Bất Vọng lái xe đưa họ trở về.
Quý Bất Vọng lần đầu tiên đến thôn Đại Đông, liền hiểu chuyện dừng lại ở cửa thôn, thậm chí còn không xuống xe, quan tâm đến sự khó xử của Mục Kinh Trập.
Theo lý thì nên mời Quý Bất Vọng vào trong nhà uống ngụm trà, nhưng trước cửa góa phụ có rất nhiều lời đàm tiếu, hiện tại Mục Kinh Trập cũng nổi tiếng như vậy, nhìn thấy Quý Bất Vọng, có lẽ sẽ truyền ra điều gì đó.
Mục Kinh Trập rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan*, Quý Bất Vọng dường như đã đoán trước được sự khó xử của cô, chờ bọn họ xuống xe liền vẫy vẫy tay chào.
( Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.)
Mục Kinh Trập nhìn xe của Quý Bất Vọng đi xa, đứng đó một lúc lâu mới quay lại.
Ngày hôm sau, sau khi đưa mấy đứa trẻ đến trường, Mục Kinh Trập vô tình nhìn thấy Đường Mặc Linh ở ngoài thôn, Đường Mặc Linh vẫn là đến tìm cô.
"Mục Kinh Trập, em sẽ không vì tránh mặt anh mà không cho bọn trẻ đến trường nghệ thuật chứ?"
Đường Mặc Linh cho Mục Kinh Trập một tuần để tiếp nhận, nghĩ rằng sau một tuần, cô cũng sẽ bình tĩnh lại.
Anh còn cố ý đến trường nghệ thuật để tìm bọn họ trước khi tan học vào buổi chiều, nhưng anh không thể đợi được, còn đến cả thư viện huyện, nhưng cũng không tìm thấy.
Đường Mặc Linh không biết rằng Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ đã đến nhà của Quý Bất Vọng, chỉ nghĩ rằng Mục Kinh Trập đang cố gắng trốn tránh mình, suy nghĩ lung tung cả đêm, cuối cùng không thể kìm lòng được và chạy đến tìm Mục Kinh Trập.
Nhìn thấy anh, Mục Kinh Trập dựng cả tóc gáy: "Anh tới đây làm gì? Anh muốn hại chết tôi sao, người tong thôn mà thấy anh đến tìm tôi, nhất định sẽ hiểu nhầm là tôi đã cướp người, bà nội và Mục Tuyết cũng sẽ không bỏ qua cho tôi."
"Anh và cô ấy đã từ hôn, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bắt đầu." Đường Mặc Linh cau mày.
Mục Kinh Trập nhìn Đường Mặc Linh, bình tĩnh nhìn xung quanh: "Anh và Mục Tuyết thực sự kết thúc?"
"Đương nhiên, nếu không chúng tôi làm sao lại từ hôn?"
"Cho nên lúc trước anh thật sự nghiêm túc, không phải đùa giỡn hay là trả thù?" Mục Kinh Trập cố hết sức bình tĩnh tiêu hóa tình hình.
"Đương nhiên, ai lại đùa giỡn hay trả thù như vậy." Cuối cùng Đường Mặc Linh cũng thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm đi, nếu đám người trong thôn bất mãn hoặc nói nhảm, anh sẽ giải quyết giúp em."
Mục Kinh Trập lắc đầu: "Anh tính giải quyết thế nào đây? Tiền không phải là tất cả, quên đi, chuyện này đừng vội nói, nếu nhứ điều anh nói là thật, tôi sẽ cho anh đáp án trước, là tôi không có thích anh, tôi và anh tuyệt đối không thể, anh nhớ kỹ vào, là tuyệt đối không thể."
Cô đã xem quá trình yêu đương của Mục Tuyết và Đường Mặc Linh, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để chấp nhận sự thật về sự thay lòng đổi dạ của Đường Mặc Linh, nhưng vẫn từ chối không chút do dự.
Đối với lời thổ lộ này, cô chỉ có cảnh giác và nghi ngờ.
Sắc mặt Đường Mặc Linh cứng đờ: "Tuyệt đối không thể?" Tại sao lại dùng từ tuyệt đối?
"Đúng vậy, bất kể là thật hay giả, tuyệt đối không thể nào, sau này xin đừng tìm đến tôi nữa." Mục Kinh Trập chắc chắn gật đầu, cảm thấy mình đã nói rõ ràng, trực tiếp rời đi.
Đường Mặc Linh muốn đuổi theo, nhưng bị Mục Kinh Trập chặn lại: "Đừng ép tôi phải đánh anh ngất xỉu."
Đường Mặc Linh nghiến răng dừng lại: "Anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ đến tìm em nữa."
Anh càng nói, Mục Kinh Trập chạy càng nhanh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng, thấy cô chạy, người không biết còn tưởng rằng có chó hoang đuổi theo.
Đường Mặc Linh tức giận đập xe một cái, do dự một lúc trong việc lựa chọn tiếp tục tìm Mục Kinh Trập hay quay lại, quay đầu liền nhìn thấy Mục Tuyết.
Mục Tuyết đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn anh.
"En đến từ lúc nào?" Đường Mặc Linh cau mày.
"Khi Mục Kinh Trập đến." Mục Tuyết theo sau Mục Kinh Trập, mặc dù cô ấy ở rất xa và không nghe thấy mọi thứ, nhưng cô ấy có thể nghe thấy câu nói cuối cùng của Đường Mặc Linh một cách rõ ràng.
"Anh thật sự tới tìm Mục Kinh Trập?" Giờ khắc này, Mục Tuyết ước gì mình đừng nhạy cảm như vậy, nhưng cô