"Thiệu Kỳ Hải, tại sao anh lại chết? Anh không chết thì đã tốt bao nhiêu!" Đường Mặc Linh, người đã nhiều lần ghen tị với Thiệu Kỳ Hải, lần đầu tiên thực lòng muốn Thiệu Kỳ Hải được sống.
Như thế này, cậu không thể cướp Mục Kinh Trập.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Mặc Linh lại vỗ đầu: "Hồ đồ.
"
Nếu Thiệu Kỳ Hải không chết, anh cũng không thể cướp được Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập là một phụ nữ đã có gia đình, không phải góa phụ.
"Không phục, cho dù là cậu thì cũng không được, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi, cậu nhất định không có ý tứ này!"
Cuối cùng, Đường Mặc Linh chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách này: "Cho dù là như thế, cậu đối xử rất tốt với mình, nhất định sẽ không đối xử tàn nhẫn với mình như vậy.
"
*****
Mục Kinh Trập bị sốc trước mối quan hệ giữa Đường Mặc Linh và Quý Bất Vọng, sau khi về nhà thì không nhịn được liền chia sẻ với mấy đứa trẻ.
Mấy đứa trẻ cũng không nghĩ đến, nhưng chuyện nói ra thì cũng qua đi, Mục Kinh Trập cũng không nghĩ nhiều về điều đó, chỉ cho rằng Đường Mặc Linh sau này có lẽ sẽ không tìm đến cô nữa.
Đạo diễn Lục bên kia đã liên hệ với Mục Kinh Trập và nói rằng việc biên tập phim đã hoàn tất, nếu thuận tiện sẽ mang đến đây cho Thiệu Trung xem, bộ phim dự kiến sẽ được phát hành vào dịp Tết Nguyên đán, trùng thời điểm với các bộ phim được đề cử, đạo diễn Lục vẫn muốn tham gia liên hoan phim, đối với điện ảnh rất có tự tin.
Đây là chuyện quan trọng không thể chậm trễ, Mục Kinh Trập vội vàng đồng ý, nói nếu thuận tiện thì cô có thể dẫn Thiệu Trung đến một chuyến cũng được, bất kể Thiệu Trung có thể làm nhạc phim hay không, chuyện nên làm đều phải làm.
Để Thiệu Trung có thể hiểu được bản thân phải làm những việc gì, Mục Kinh Trập đã đưa bọn trẻ lên huyện thành xem hai bộ phim
Bọn trẻ đều rất thích cảm giác được xem phim, cũng hẹn với nhau là sau khi phim của Thiệu Bắc được chiếu thì cùng nhau đi xem.
Đạo diễn Lục mặc dù bận rộn, nhưng vẫn chạy đến một chuyến, ông không yên tâm giao cho người khác, liền đích thân tới giải thích cho Thiệu Trung nghe chuyện bộ phim.
Sau khi xem phim, Thiệu Trung đã khóc nấc lên và nói rằng chị gái mình thật đáng thương, rồi khóc đến ngủ thiếp đi.
Đạo diễn Lục: "! "
Lần đầu tiên ông hoài về nghi quyết định ban đầu của mình, mặc dù Thiệu Trung thực sự là một thiên tài âm nhạc hiếm có, nhưng cậu bé còn quá nhỏ, liệu ông ấy có đang bốc đồng quá không?
Ngay khi đạo diễn Lục bắt đầu lo lắng, thậm chí còn nghĩ đến việc tìm người giúp đỡ thay vì mất bò mới lo làm chuồng*, thì Thiệu Trung đã tỉnh dậy và bắt đầu hành động.
( Mất bò mới lo làm chuồng: dùng để chỉ những việc không được lo liệu, đề phòng trước, để hỏng việc rồi mới lo ứng cứu, đề phòng.
)
Cậu bé đã học cách sáng tác nhạc từ Quý Bất Vọng, nhưng vì tay quá ngắn và sức lực có hạn, tốc độ viết cũng không theo kịp não nên cậu bé rất ít khi viết ra.
Nhưng cậu bé vẫn ghi nó ra, rồi sau đó chỉnh sửa từ từ.
Có lẽ là vì diễn viên là Thiệu Bắc, cho nên rất nhanh cậu bé đã tìm thấy cảm giác, tốc độ viết ra cũng nhanh hơn, sau khoảng nửa ngày liền hoàn thành sơ bộ được nhạc phim.
Lại mất thêm nửa ngày nữa, tất cả đã hoàn thành.
Khi đạo diễn Lục nhận được thông báo từ Mục Kinh Trập, ông ấy còn nghĩ rằng mình đang mơ, sau khi nhận được kết quả vẫn còn hoài nghi.
Dù sao cũng quá nhanh, nhưng sau khi nghe xong, ông mới biết tại sao thiên tài lại được gọi là thiên tài.
Đạo diễn Lục mừng như điên, nhịn không được ôm lấy Thiệu Trung xoay mấy vòng, sau đó lại hôn Thiệu Trung một cái: "Tiểu Trung, con đúng là một bảo bối, Tiểu Trung, con nhất định phải nhớ đến bác Lục, nhất định sau này phải tìm đến bác Lục để hợp tác nha.
"
Đạo diễn Lục phấn khích đến đỏ mặt và rời đi, để lại Thiệu Trung trên mặt đầy vẻ ủy khuất.
Râu của bác Lục đâm rất đau, không giống lúc mẹ hôn chút nào!
Thiệu Trung cố ý chà một bên mặt, mấy ngày sau cũng không cho Mục Kinh Trập hôn bên má mà đạo diễn Lục đã hôn, chờ qua mười ngày nửa tháng, cậu bé đã dần dần quên mất nên chuyện này mới qua đi.
Lúc Mục Kinh Trập bận rộn bên này, Đường Mặc Linh bên kia cũng bận rộn.
Anh mất hai ngày để chấp nhận sự thật rằng Quý Bất Vọng đã tỉnh dậy, khó khăn để tiếp nhận những chuyện kế tiếp, cuối cùng đưa ra kết luận: cậu của anh là người thừa kế hợp pháp, nếu như cậu muốn lấy lại quyền lợi của mình, anh cũng không thể nói gì.
Mặc dù hơi khó khăn, nhưng anh chỉ có thể chấp nhận sự thật, không dám cùng cậu mình tranh đấu, cũng không muốn bản thân mình với cậu trở mặt thành thù.
Đã như vậy, anh càng không từ