Chị Lam chịu không nổi đả kích như vậy, đứng dậy chạy ra ngoài.
Quý Bất Vọng nhìn bóng lưng của cô ấy, cảm thấy rằng nhà hàng cần phải được chấn chỉnh lại, thái độ của nhân viện phục vụ thật không ra làm sao cả.
Sau khi hôn mê bốn năm, Quý Bất Vọng gần như đã quên đặc điểm của nhiều người, hoặc có lẽ bọn họ đều đã thay đổi, chị Lam cũng không nói chuyện nên Quý Bất Vọng càng không nhận ra được.
Chị Lam thương tâm vô cùng, cảm thấy bốn năm chờ đợi của mình đã trở thành trò cười, cô ấy che miệng chạy vào phòng vệ sinh, kết quả là nghe thấy cuộc trò chuyện của hai mẹ con đã đi chào trước đó.
Hai mẹ con bàn tán xôn xao: "Mẹ, lời đồn đại hóa ra là thật.
Quý tiên sinh lại yêu một người phụ nữ đã qua một lần kết hôn, còn mang theo mấy đứa trẻ, tên của cô ấy cũng trùng khớp."
"Mẹ cũng không nghĩ tới đó là sự thật.
Haizz, thật đáng tiếc.
Mẹ còn muốn dẫn con đi gặp cậu ta, chỉ cần cậu ta có thể để mắt đến con là được rồi, không ngờ..."
"Mẹ." Cô con gái nghe vậy có chút ngại ngùng, nếu cưới được Quý Bất Vọng thì thật tốt, dù sao anh cũng đẹp trai, gia cảnh cũng tốt như vậy.
"Được rồi, may là mẹ không có quá nhiều hy vọng, nếu không sẽ phải thất vọng dữ lắm.
Ai có thể ngờ rằng Quý Bất Vọng danh bất hư truyền* lại muốn làm cha dượng của người ta, hơn nữa mẹ nghe nói có tận 5 đứa trẻ chớ ít gì."
( Danh bất hư truyền: Sự nổi tiếng, lưu tên tuổi vào ký ức đám đông.)
Cô con gái trong lòng thất vọng, nhưng rất nhanh lực chú ý đã bị dời đi: "Thật hay giả vậy, không phải chỉ có một đứa bé sao? Vừa rồi con cũng quên nhìn đứa nhỏ kia."
Cô con gái nói xong liền bĩu môi, trong lòng tự nhủ rằng cô ấy tốt hơn cô gái tên Kinh Trập đó về điểm này.
Mẹ cô cũng nghĩ như vậy: "Mẹ cũng không để ý, nghe nói có năm người, vừa rồi mẹ chỉ có hứng thú xem người tên Kinh Trập kia, muốn xem thử có điểm nào tốt hơn con."
Nói tới đây, người mẹ không nói tiếp, bởi vì bà không thể nói rõ Mục Kinh Trập cho người khác một cảm giác như nào được, bà chỉ cảm thấy cô khác với những cô gái bình thường, rất đặc biệt, không thể xem nhẹ được.
Cô con gái cũng cảm thấy như vậy: "Mẹ, mẹ nghĩ cô ấy nghĩ thế nào? Cũng không phải là con ruột của mình, tại sao cô ấy lại nuôi năm đứa con?" Nếu là cô, cô thậm chí không dám nghĩ tới.
"Mẹ không biết, nhưng nghe con nói đến đây, mẹ còn muốn bội phục cô ấy."
"Mẹ, mẹ nói nếu cô ấy gả cho Quý tiên sinh, năm đứa con cô ấy nuôi lớn chẳng phải sẽ theo cô ấy vào Quý gia sao? Cho dù là con nuôi, bọn chúng cũng sẽ chiếm hết tiện nghi, bọn chúng liệu có nhìn rõ thân phận của mình mà đi tranh đoạt tài sản của Quý gia không?"
"Nếu đi theo mẹ gả vào Quý gia thì hoàn toàn có khả năng, nhưng muốn gả vào Quý gia cũng không dễ dàng đến vậy đâu, Quý gia cũng không gánh nổi mặt mũi này a..."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, để lại chị Lam bên trong đang nghe lén, cô ấy không nghĩ tới thân phận của Mục Kinh Trập lại không thể chấp nhận như vậy.
Bên kia Mục Kinh Trập cảm thấy lỗ tai rất nóng ngứa: "Hình như có người nói xấu tôi."
Quý Bất Vọng nghe vậy cảm thấy áy náy: "Hẳn là không phải, ai lại nói xấu cô."
Anh cũng là trở về mới phát hiện ra, chuyện của anh đã được truyền qua, bao gồm cả việc anh thích Mục Kinh Trập, sau khi anh quay lại cũng không muốn đối mặt với các cô gái trẻ tuổi, hơn nữa anh thực sự thích Mục Kinh Trập.
Vì vậy anh cũng không phủ nhận, còn nghĩ đến việc làm sao để tin đồn của anh và Mục Kinh Trập có thể truyền đi rộng hơn, Đường Mặc Linh sau này cũng đừng nghĩ đến việc có thể nhúng tay vào, có thể nói đây là một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Nhưng đối mặt với Mục Kinh Trập, Quý Bất Vọng cảm thấy có chút chột dạ, trước đây anh không nghĩ nhiều, cảm thấy nhà hàng của mình rất tốt, hương vị cũng không tệ, bây giờ lại có chút hối hận.
Nhưng nhìn thấy Mục Kinh Trập và những người khác ăn ngon, lại cảm thấy cũng không quá tệ.
Sau khi ăn cơm xong, Mục Kinh Trập vào phòng vệ sinh một chuyến, lúc đi ngang qua vừa vặn bị chị Lam nhìn thấy, chị Lam hai mắt đỏ hoe, suy nghĩ một chút không cam lòng đuổi theo.
Mục Kinh Trập giải quyết xong xuôi, muốn mở cửa lại phát hiện cửa không mở được: "Này, sao mở không được? Có ai không?"
Không có người đáp lại, Mục Kinh Trập do dự giữa đá văng cửa và chờ người đi tới: "Bên ngoài có người không? Tôi bị nhốt bên trong đây."
Vừa hét to Mục Kinh Trập vừa thử kéo, không dám dùng sức quá lớn, đang kéo, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh.
"Đừng kéo nữa, kéo cũng không ra đâu, tạm thời sẽ không có người tiến vào."
"Cửa là cô đóng?" Mục Kinh Trập cau mày: "Cô bị làm sao vậy? Trò đùa này không vui chút nào."
"Ai đùa với