"Liên quan gì đến các người, đừng cản đường." Mục Kinh Trập không thích ánh mắt của Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, nghĩ đến lần trước Triệu Lan có ý đồ đem bọn nhỏ trở về, cô trực tiếp rời đi.
Mục Kinh Trập dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, để lại Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân nhìn nhau.
Sau một lúc, Triệu Lan là người phá vỡ sự im lặng: "Tiểu Vân..."
"Mẹ, trước hết hãy nói cho con biết tình hình của bọn trẻ và những gì mẹ đã phàn nàn với con trước đây." Đôi mắt của Thiệu Kỳ Vân lấp lóe.
Bên này, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi kích động vì gặp Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân.
"Chúng ta về nhà trước đi."
Về đến nhà, Mục Kinh Trập chia sẻ tin vui với Thiệu Đông và những người khác, đám người Thiệu Đông bao gồm cả Thiệu Kỳ Dương cũng đều khen ngợi thành quả của Thiệu Bắc và Thiệu Trung.
Thiệu Tây miệng vẫn khen hai đứa em, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập bị nhìn mấy lần nên cảm giác có cái gì đó.
"Có chuyện gì vậy Tiểu Tây? Con có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Khi Mục Kinh Trập hỏi, đám người Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Đông liền cười, sau đó nhìn qua Thiệu Tây với một nụ cười mờ ám.
Thiệu Tây ho khan một tiếng: "Con có chuyện muốn nói với mẹ."
"Chuyện gì?"
Thiệu Tây đứng dậy chạy ra chỗ khác, Thiệu Kỳ Dương thấy Mục Kinh Trập khó hiểu, mới giải thích với cô: "Thằng bé đi lấy đồ, vốn dĩ là đặt ở trong phòng cô, muốn làm cho cô ngạc nhiên, nhưng cô lại không thấy."
"Là cái gì?"
"Một lúc nữa cô sẽ biết, hôm nay tôi vừa mới cầm về cho thằng bé."
Thiệu Tây rất nhanh đã quay trở lại, đi đến trước mặt cô ho nhẹ một cái, đem thứ giấu sau lưng đến trước mặt Mục Kinh Trập: "Mặc dù tin của con không bất ngờ bằng đám Tiểu Bắc, nhưng vẫn là một tin tốt."
Mục Kinh Trập đã thấy, đó là một cuốn sách.
Ở phía trên là một bức tranh rất quen thuộc, đó là bức tranh mà cô đã tiện tay vẽ cho anh chị em bọn chúng, phía trên đó có viết tên cuốn sách "Gia đình tôi", tác giả là Thiệu Tây.
Sau khi Mục Kinh Trập nhìn rõ ràng, bỗng đứng vụt dậy: "Tiểu Tây, đây là...!đây là sách của con phải không? Nó đã được xuất bản?"
Thấy Mục Kinh Trập ngạc nhiên, Thiệu Tây ra vẻ bình tĩnh ừ một tiếng, nhưng khóe miệng lại nhanh chóng nhếch lên, lộ ra cảm xúc thật của mình.
"Chỉ là sách mẫu, còn phải đợi một thời gian nữa mới chính thức xuất bản và đưa ra thị trường."
"Quá tốt rồi, đã xuất bản được sách rồi, quả đúng là Tiểu Tây, nhưng mà tại sao lại giấu ta? Con đã gửi bản thảo lúc nào?"
"Lúc trước con cũng chưa nghĩ tới, nhưng có một biên tập viên đã liên hệ với con, nói con có thể thử, không ngờ lại có thể thành công."
"Con giấu kỹ quá, may là tim của ta tốt, nếu không chắc đã chịu không nổi rồi." Thật sự là tin đáng mừng, tin mừng nối tiếp tin mừng.
Mục Kinh Trập không đợi được lật ra, thấy bên trong là những bức vẽ quen thuộc liền hỏi: "Đây là những bức ta vẽ đúng không?"
"Ừm, là mẹ vẽ, cho nên cuốn sách này thật ra có thể xem là cả con và mẹ cùng xuất bản ra nó."
"Ta lúc trước còn thắc mắc tại sao con lại muốn lấy sổ tay của ta, còn hỏi có thể dùng không, hóa ra là vì mục đích này."
"Bởi vì con thấy mẹ vẽ đẹp nhất." Thiệu Tây đứng thẳng lưng: "Đây là cuốn sách đầu tiên con nhận được, tặng mẹ."
"Cảm ơn Tiểu Tây, ta sẽ xem thật kỹ, chờ đến lúc chính thức xuất bản, ta sẽ mua thêm một cuốn nữa, sau đó sẽ xếp cùng cuốn tạp chí đã đăng bài viết của con."
Mục Kinh Trập trong đêm đó không thể đợi được mà mở ra đọc ngay, sau khi xem một lúc, bất tri bất giác thức trắng đêm.
May mà bây giờ có điện, nếu không còn phải soi đèn pin để đọc.
Cuốn sách xuất bản đầu tiên của Thiệu Tây, bất kể là nó được xuất bản sớm hay nội dung nó viết như thế nào, đều nằm ngoài dự đoán của Mục Kinh Trập.
Thiệu Tây mới tám tuổi đã xuất bản cuốn sách đầu tiên, điều này giống với trong tiểu thuyết, nhưng nghĩ đến việc cậu đã xuất bản bao nhiêu bài văn trước đó, cô lại cảm thấy điều này rất bình thường.
Nội dung cậu viết cũng thật bất ngờ, đều là những ghi chép nhỏ và truyện ngắn của cậu, mang tính chất của một cuốn nhật ký, nhưng lại được viết theo một cách hoàn toàn khác, tràn đầy sức sống và vui tươi, còn có các sự cố nhỏ trong sinh hoạt giữa cậu và các anh em trong nhà.
Trong đó cũng có ghi chép về rắn độc tấn công, nhưng nó được viết kịch tính và thăng hoa