Cả trường đang nói về Trương Phi và về đơn xin nhảy lớp của Thiệu Đông và Thiệu Tây.
Mục Tuyết cảm thấy hai ngày nay mọi người nhìn cô có chút kỳ quái, khi cô trở lại trường học lại càng rõ ràng hơn.
Cô không bao giờ nghĩ rằng lòng tốt của mình sẽ làm hại Thiệu Đông và Thiệu Tây, cô thấy phiền não và rất khổ sở.
Do dự cả buổi sáng, Mục Tuyết quyết định đi theo Thiệu Bắc và Thiệu Nam trở về, tình nguyện dạy bù cho chúng, đền bù một chút.
"! Ta ngoại trừ thời gian lên lớp, lúc nào cũng có thể dạy các con.
"
Cô nói xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng không ngờ lại bị từ chối.
"Cô Mục, cám ơn cô, bất quá chúng em đã có thể tự học, dì Mục! Sẽ dạy chúng em, em không quấy rầy cô.
"
Thiệu Tây đại diện lịch sự từ chối.
Mục Tuyết một chữ cũng không tin, Mục Kinh Trập có thể dạy bọn nhỏ sao?
Không phải ai cũng có thể làm giáo viên.
Cô nghĩ rằng chính Thiệu Đông và Thiệu Tây còn trách cô nên đã kiếm cớ.
Mục Tuyết cúi đầu rời khỏi Thiệu gia, rất buồn, khi về đến nhà, cô nhìn thấy bà Mục và nói ra suy nghĩ của mình với đôi mắt đỏ hoe.
"Con không cố ý nhưng hình như chúng vẫn trách con, con biết chúng trách con là chuyện bình thường nhưng con chỉ muốn bù đắp".
Bà Mục vốn không thích bọn nhỏ, trong lòng đau xót nói: "Đều không phải lỗi của con, con lúc đầu không cần lo lắng bọn chúng, chuyện này cũng không xảy ra được, chẳng qua là con suy nghĩ nhiều, quá tốt bụng mà thôi.
"
Mắng Mục Kinh Trập vài câu, còn nghĩ tới Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, nhưng khi bà ta quay lại không tìm thấy ai.
Hai vợ chồng đã đi bán bánh bao.
Kể từ khi hai người đi bán bánh bao, bà Mục cũng không quản được bọn họ được nhiều nữa.
Mục Tuyết ỉu xìu hai ngày, Đường Mặc Linh cũng đã dỗ dành cô hai ngày nhưng cô vẫn buồn bã, cuối cùng chỉ còn cách tìm đến Thiệu gia.
Đây là lần đầu tiên Đường Mặc Linh đến Thiệu gia, khi anh bước vào, nhìn thấy sân trong đổ nát nhưng rất sạch sẽ, sau đó nhìn sang bên cạnh, không khỏi nhướng mày.
Như nhà mình mà bước vào, "Học hành sao rồi? Học có tốt không?"
Thiệu Đông gật đầu, Thiệu Tây mở miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tại sao lại không chấp nhận cô Mục Tuyết dạy kèm? Cô ấy hiện đang rất buồn.
" Đường Mặc Linh cắt ngang vấn đề, "Ta hy vọng các ngươi có thể chấp nhận nó.
"
Thiệu Tây bĩu môi, "Nhưng chúng tôi thật sự không cần.
"
"Rõ ràng là còn trách cô ấy.
" Đường Mộc Linh cười nói, "Đừng cố chấp, ta cuối cùng cũng thuyết phục chính mình cho cô ấy dạy kèm các ngươi, các ngươi còn không biết tốt xấu sao.
"
"Chúng tôi thực sự không trách cô ấy, nhưng chúng tôi thực sự không cần nó, chúng tôi chỉ cần dì Mục.
" Thiệu Tây trả lời.
Đường Mặc Linh cau mày, "Tại sao lại không hiểu chuyện như vậy?"
Anh ta giơ tay gõ vào đầu Thiệu Tây, Thiệu Tây đau đến kêu lên một tiếng.
Vì sao đau đến thế? Hồi sáng cậu vừa bị va vào đầu.
Cậu gặp rất nhiều rắc rối trong thời gian này.
Vốn dĩ Thiệu Tây là người ghét sự ép buộc nên không thích thái độ của Đường Mặc Linh, bị đòn liền tức giận.
"Tránh sang một bên!"
Cậu hất tay Đường Mặc Linh ra.
Đường Mặc Linh cũng bị đánh đau, "Thằng nhóc này sao thế.
"
Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay Thiệu Tây.
"Thả ra!"
Thiệu Đông nhìn thấy liền đi ngăn cản.
Khi Mục Kinh Trập nắm tay Thiệu Trung quay lại, liền thấy Đường Mặc Linh đang bắt nạt hai đứa trẻ.
Thật quá đáng.
"Dừng lại!"
Đường Mặc Linh có kỹ năng, nhưng Mục Kinh Trập cũng không tệ, sức lực còn lớn hơn, cô nhanh chóng khống chế Đường Mặc Linh bằng một đòn.
"Thả tôi ra!" Đường Mặc Linh giận đến đỏ mặt.
"Không thả.
" Mục Kinh Trập vừa định hỏi anh ta tại sao lại làm như vậy với hai đứa nhỏ, liền nghe thấy một tiếng hét nho nhỏ.
Quay người lại, cô nhìn thấy Mục Tuyết đứng ở cửa, đem đồ trong tay ném xuống đất, nhìn chằm chằm Mục Kinh Trập cùng Đường Mặc Linh, trong mắt tràn đầy thất vọng cùng bi thương, sau đó giậm chân khóc rống chạy ra ngoài.
Mục Kinh Trập: "Hả???"
Cô thấy vô cùng kỳ quái, cúi đầu nhìn Đường Mặc Linh, "Chị ấy bị sao vậy? Thấy tôi đánh anh nên tức đến khóc sao? Nhưng sao cũng không lên giúp?"
Cô nhớ một tình tiết trong cuốn sách, khi Đường Mặc Linh gặp nguy hiểm, Mục Tuyết đã quên mình đỡ một nhát dao cho anh ta, rung chuyển đất trời.
Tại sao lúc nãy cô ấy quay đầu và bỏ chạy? Hay chạy đi khóc?
Cô đáng sợ đến vậy sao?
Cô nghĩ đủ điều vẫn không ra đáp án, Đường Mặc Linh nghiến răng, "Xem tư thế của cô đi!"
"Tư thế gì?" Mục Kinh Trập nhíu mày, câu nói này khiến người ta tưởng tượng lung tung.
Anh than thở cúi đầu: "! "
Nhìn Đường Mặc Linh bị cô đè dưới thân, tứ chi bị anh cố định, Mục Kinh Trập sau đó mới nhận ra.
Tư thế này xem ra có chút không tốt.
"Còn không phải là anh không thành thật.
"
Mục Kinh Trập buông hai tay của Đường Mặc Linh và đứng