Nhìn vào sổ ghi chép của Mục Kinh Trập, Thiệu Nam cũng nhận thấy những thay đổi trong năm anh chị em.
Trước thì gầy gò, bẩn thỉu nhưng thời gian này ăn ngon mặc đẹp, bớt lo lắng, ai cũng tăng cân, cao lớn.
Thiệu Bắc trước đây sức khỏe không tốt và luôn ốm đau, sau khi Mục Kinh Trập đến chăm sóc chúng, cô bé không thấy bị ốm nữa, mỗi ngày đều hoạt bát vui vẻ, không còn theo các anh mọi lúc nữa, cô bé cũng có cho mình những người bạn, khuôn mặt thì hồng hào giống như biến thành người khác.
Thiệu Trung cũng đã từng đi theo các anh chị như một cái bóng, nhút nhát và im lặng, nhưng bây giờ thằng bé đã dũng cảm hơn rất nhiều.
Thằng bé không còn co người và cúi đầu nữa mà thường ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài với đôi mắt lấp lánh, hay nhìn Mục Kinh Trập.
Thiệu Trung vẫn chưa thể nói nhưng thằng bé dần dần ỷ lại vào Mục Kinh Trập và không còn dõi theo anh chị mọi lúc.
Thiệu Trung vẫn còn nghịch ngợm, thằng bé ngày càng lớn mật đi dọa những con gà, thỉnh thoảng bắt chước Mục Kinh Trập mà chơi với gà, bịt mắt chúng lại, để chúng im lặng đoán xem thằng bé là ai và nếu chúng đoán đúng thì thả chúng ra.
Cái nhà này đang âm thầm thay đổi, nguyên nhân thay đổi đều là bởi vì Mục Kinh Trập.
Cô không cho chúng bất kì lời cam kết nào, cũng không bắt chúng gọi một tiếng mẹ, như thể cô sẽ ra đi bất cứ lúc nào, mà chỉ âm thầm bảo hộ chúng.
Đem bọn chúng ôm vào trong lòng, che gió che mưa.
Trong nhà hòa thuận vui vẻ mỗi ngày, mỗi lần chú về là hai mắt sáng rỡ.
Có chiếc xe đạp, anh về nhà ngày càng thường xuyên hơn, giống như bọn trẻ, anh không nhịn được mà nhìn Mục Kinh Trập, thích ăn đồ cô ấy nấu.
Thiệu Nam cảm thấy rằng bản thân đã hòa nhập được, nhưng đôi khi lại cảm giác chính mình lại rất thờ ơ lạnh nhạt.
Thiệu Nam lạnh lùng nhìn, nhưng sau khi Mục Kinh Trập dẫn chúng làm một cuộc thí nghiệm nhỏ, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Cậu thích tự nhiên, thích những hiện tượng và phản ứng kỳ diệu đó, cậu bị thu hút bởi những thí nghiệm khoa học nhỏ mà Mục Kinh Trập đã nói tới.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thiệu Nam, Mục Kinh Trập cảm thấy rất áp lực.
Quả thật là một học bá, một bậc thầy nghiên cứu khoa học trong tương lai, ngay lúc này đã thể hiện ra rất rõ.
Nhưng điều kiện hiện có có hạn, những gì cô dạy được cũng có hạn.
Nhìn vào đôi mắt khao khát kiến thức của Thiệu Nam, Mục Kinh Trập cảm thấy rằng mình phải tiếp tục làm việc chăm chỉ để cho Thiệu Nam thấy nhiều hơn và học hỏi nhiều hơn.
Quả thật chăm sóc năm đứa trẻ không phải chuyện đùa, nhất là khi năm đứa trẻ đều rất xuất sắc.
Nghe nói rằng nghiên cứu khoa học có thể rất tốn tiền.
Mục Kinh Trập nhìn thấy Thiệu Nam liền cảm thấy nhức đầu, nhưng nhìn thấy Thiệu Đông lại khá hơn một chút.
May mắn Thiệu Đông sẽ có thể kiếm được tiền trong tương lai và cậu có thể hỗ trợ những đứa em của mình làm những gì chúng thích.
Nhưng bây giờ Thiệu Đông vẫn còn quá nhỏ, vì vậy cô vẫn phải ở lại đây trong thời gian này.
Chỉ cần...!kiên trì thêm một thời gian nữa.
Mục Kinh Trập nhất thời không thể dừng lại, trong đầu vẫn còn một ý nghĩ, kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn.
Ý tưởng sản xuất đồ trang sức của cô cũng đã bước vào thời kỳ ổn định, dựa trên hàng hóa đến để tạo ra các thiết kế mới, bốn người đi theo cô ngày càng thành thạo, bởi vì tốc độ của họ tăng lên cho nên cuối cùng cô không tiếp tục thêm người.
Người dân trong thôn cũng không thể làm gì được.
Trong số bốn người, Lý Đào là người cuối cùng tham gia, nhưng cô ấy nhanh nhẹn và khéo léo nhất, cô ấy đã kết hôn, nhưng người chồng mà cô ấy lấy không đáng tin cậy lắm, bây giờ có thể tự mình kiếm được một số tiền, cả người tự tin hẳn.
Cô có một người em gái là Lý Phương, cũng muốn làm việc, nhưng đôi tay của cô ấy không được khéo léo lắm, cũng không có thiên phú nên đành phải từ bỏ.
Nhưng cô ấy khá táo bạo, liền tìm cách khác để thảo luận với Mục Kinh Trập, liệu cô ấy có thể lấy hàng từ cô ấy hay không.
"...Em muốn lấy một số đồ đơn giản, giá cả thấp rồi bán chúng ở chợ.
Em đã nhìn thấy chúng.
Những thứ bán ở quầy hàng trong thị trấn không tốt bằng của chị.
Chúng không đẹp và tinh xảo, giá cả thì không hề rẻ, em nghĩ rằng nếu em nhập nó về bán thì sẽ bán rất được."
Lý Phương nói xong không ngừng nghỉ, nhìn Mục Kinh Trập khẩn trương không thôi.
Mục Kinh Trập gật đầu, "Ừ, có thể."
Cô nghĩ Lý Phương có ý tưởng rất tốt, rất quyết đoán.
Những phụ kiện cô làm rất phức tạp và đắt tiền.
Cũng có những thứ đơn giản và rẻ tiền, tự nhiên có thể bán buôn.
Lý Phương lần đầu tiên lấy một lô hàng nhỏ để bán thử.
Kết quả đúng như cô ấy