Mục Kinh Trập cùng với mọi người ngẩng đầu nhìn theo, nhưng không thấy gì.
"Ở đâu? Ở đâu?"
"Chính là ở đó!" Thời điểm Thiệu Tây hô to còn thấy cha quay đầu lại.
Ông quay đầu lại hướng này nhìn thấy chúng, cậu có thể thấy rõ ràng đó là cha.
Nhưng khi cha nhìn lại và nhìn thấy chúng, ông quay lại và rời đi không chút do dự.
Thiệu Tây cố gắng đuổi theo ông ấy, nhưng một sợi dây đã buộc vào tay cậu và khi cậu chạy, Thiệu Tây cũng ngã xuống.
Sự chậm trễ này, cộng với lượng người ở chợ đêm quá đông, chờ đuổi theo, người cũng chẳng thấy đâu.
Thiệu Tây thở hổn hển, sắc mặt khó coi: "Con thấy rồi, là con thật sự trông thấy."
"Có lẽ là hoa mắt." Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Tây không thoải mái, vội vàng an ủi nàng.
Trong sách, Thiệu Kỳ Hải không hề trở lại, nếu còn sống, nhất định sẽ trở lại.
"Không, con không có hoa mắt, cũng không có nhìn lầm, là cha!"
Thiệu Tây mất bình tĩnh, "Con nhìn rõ ràng, con gọi cha, cha cũng quay đầu, cha chính là...!không cần chúng ta."
Mục Kinh Trập sửng sốt, "Thiệu Tây..."
Thiệu Tây hít sâu hai hơi mới bình tĩnh lại, hạ giọng nói: "Con không có lừa người, con cũng không có nhìn lầm, thật sự là cha."
"Chỉ là...!ông ấy đi cùng với một dì khác, còn ôm những đứa trẻ khác trong lòng.
Con kêu ông ấy quay người lại, ông ấy nhìn thấy con, nhưng lại không cần chúng con."
Thiệu Tây lặp lại từng chữ một, "Ông ấy không có chết, cha chỉ là không cần chúng ta nữa thôi."
Ánh mắt Thiệu Đông trầm xuống, cậu tin tưởng Thiệu Tây, Thiệu Tây có con mắt tinh tường nhất, nhất định không thể nhìn lầm.
Thiệu Nam, Thiệu Bắc, Thiệu Tây trầm mặc không nói.
Mục Kinh Trập thấy bọn nhỏ mới vừa rồi còn cao hứng, bây giờ lại giống như cà tím ỉu xìu bị sương giá vùi dập, cô cảm thấy bất lực, chỉ có thể lần nữa an ủi.
"Sẽ không đâu, cha các con sẽ không bao giờ không cần các con.
Anh ấy rất yêu cùng coi trọng các con, nhưng là bởi vì không còn cách nào khác mà bỏ rơi các con.
Cho nên, Thiệu Tây, con nhất định là hoa mắt rồi.".
truyện tiên hiệp hay
"Con không có." Thiệu Tây nắm chặt quyền, toàn thân run rẩy, "Ông ấy chính là không cần chúng ta nữa, chết chẳng qua là cái cớ mà thôi, người khác chết đi đều có thi thể, nhưng ông ấy lại không có.
Vậy nên chỉ còn một giả thiết là ông ấy không chết."
Thiệu Tây muốn kiềm chế nó, nhưng sự tức giận và bất bình lúc này vẫn khiến cậu đỏ mắt và rơi nước mắt.
Thiệu Tây, người luôn nghe theo lời cha mình: "đổ máu chảy môt hôi chớ không đổ lệ", đã không thể kiểm soát bản thân.
"Con hận cha, không, con sẽ không bao giờ có cha nữa, ông ấy không phải cha của con, con không muốn ông ấy nữa."
Ông ấy không cần chúng nữa, cậu cũng không cần ông ấy.
Thiệu Tây bình thường là một tiểu hoàng tử thâm độc, miệng lưỡi độc địa kinh khủng, ngoại trừ năm anh chị em, cậu liền không quan tâm, bướng bỉnh và rất bướng bỉnh, trừ bề ngoài có chút cà lơ phất phơ.
Đây là lần đầu tiên một mặt yếu đuối như vậy được thể hiện.
"Đừng khóc, Thiệu Tây, đừng khóc."
Mục Kinh Trập vắt óc cũng không biết nên an ủi như thế nào, Thiệu Tây nói nhìn thấy, nhưng người quả thật đã không còn nữa.
Cô lau nước mắt cho cậu, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cậu.
Sau khi được ôm, Thiệu Tây dựa vào cánh tay của Mục Kinh Trập và cuối cùng yên tâm khóc lên.
Cái ôm ấm áp như vậy khác hẳn với sự an ủi của anh trai, tựa hồ có thể yên tâm để khóc ra.
"Woooo...Con không cần ông ấy nữa, con ghét ông ấy."
Mục Kinh Trập thở dài, ôm cậu để an ủi.
Sau một lúc, Thiệu Nam mới bình tĩnh lại và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Thiệu Tây giống như một con nhím nhỏ, lần đầu tiên ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay của cô, xem ra bị tổn thương không hề nhẹ.
Mục Kinh Trập không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt Thiệu Trung xuống và chuyển sang cõng Thiệu Tây.
Trả tiền cho kẹo đường, Mục Kinh Trập nghĩ nếu Thiệu Tây tỉnh lại nhìn thấy kẹo đường sẽ vui hơn, vì vậy quay lại lấy kẹo đường.
Trên đường trở về, bầu không khí rất ảm đạm, bởi vì sự phấn khích và tâm trạng tốt mà Thiệu Bắc đã xuất hiện trên đài truyền hình và cũng đã đến thành phố đã biến mất.
Mục Kinh Trập dẫn chúng quay trở lại nhà khách, nhưng cô không thấy Thiệu Tây đang ở trên lưng cô đã mở mắt.
Đôi mắt cậu đỏ hoe, cùng đám Thiệu Đông nhìn nhau.
Mục Kinh Trập trở lại phòng khách bảo bọn chúng chờ một chút, sau đó một mình đi vặn nước, chạy qua chạy lại chuẩn bị nước cho bọn nhỏ rửa mặt rửa chân.
Sau khi cô đi ra ngoài, Thiệu Tây ở trên giường mở mắt ra.
Đám Thiệu Đông ngồi ở bên giường: "Em thật