Yêu cầu lấy tiền từ chỗ Triệu Lan như muốn lấy đi một cục thịt từ người bà.
"Ta đã nói trước là không có tiền, tiền ở đâu ra?"
Ánh mắt Mục Kinh Trập có chút lạnh lùng, "Mẹ chồng, con không nói dối, chuyện của Tiểu Trung không thể chậm trễ, mẹ phải nhanh lên, tiền này coi như con mượn cũng được, tính lãi suất cho người, thời gian nữa liền trả lại.
Thiệu Trung cũng là cháu trai của mẹ, mẹ cũng hy vọng rằng nó có thể nói, phải không?
Mục Kinh Trập đã lùi bước, nhưng Triệu Lan vẫn không là không bằng lòng.
"Mượn cũng không có, ngươi đừng có nghe Kỳ Hải nói, tiền đã tiêu hết rồi.
"
"Thật không có?" cô sẽ cho bà ta một cơ hội.
"Thật không có.
" Triệu Lan dứt khoát, "Bằng không làm bà nội, ta còn có thể không muốn cháu trai đi khám, ta là không có cách nào.
"
"Được.
" Mục Kinh Trập nguy hiểm híp mắt, cho dù mượn không được cũng không sao, bà không bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa.
Triệu Lan tránh đi ánh mắt của Mục Kinh Trập, "Hơn nữa trước kia cũng từng em qua, chính là câm điếc, không thể làm gì được.
"
Đáy mắt cô càng thêm lạnh, "Thật sự? Người ở nơi nào xem qua?"
"Ta đều nhìn qua.
" Triệu Lan thản nhiên nói.
Mục Kinh Trập nhìn bộ dáng của bà ta, có chút tức giận.
Trong sách, Thiệu Trung cả đời không nói, chờ đến lúc có điều kiện thì cũng không kịp, đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất chữa trị.
Kẻ cầm đầu chính là Triệu Lan.
Thời điểm Thiệu Trung hai tuổi còn chưa mở miệng nói chuyện, Thiệu Kỳ Hải muốn đưa cậu bé đi gặp bác sĩ, nhưng Triệu Lan đã vội nói rằng bà ta sẽ đưa Thiệu Trung đi,để Thiệu Kỳ Hải làm việc.
Thiệu Kỳ Hải đưa tiền, nói bệnh viện huyện mà không được thì anh sẽ đưa cậu vào bệnh viện thành phố.
Triệu Lan hứa sẽ đáp ứng, nhưng bà ta chưa một lần đi, chỉ đem đến bệnh viện ở trấn qua loa một lần, bác sĩ đề nghị lên bệnh viện huyện, bà ta không quan tâm, chỉ nói rằng không thể chữa trị.
Mục Kinh Trập vốn muốn tiết kiệm một số tiền và đưa Thiệu Trung đi khám, nhưng những gì xảy ra vào buổi sáng đã khiến cô phải đẩy nhanh kế hoạch, nếu không một lúc nào đó cậu bé sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy Triệu Lan, cô nhớ lại tình tiết trong sách, biết mình đã tiêu xài tiền chữa bệnh của Thiệu Trung một cách ngu ngốc nên mới mở miệng.
Cô thậm chí còn hỏi mượn nó, không nghĩ tới Triệu Lan cho mượn cũng không nguyện ý.
Trong trường hợp này, cô ấy sẽ không khách khí.
Mục Kinh Trập quay đi, liền thấy năm đứa trẻ đang nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
"Đó là chuyện ta đã nói trước.
" Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Đông nói: "Chuyện này ta đi xử lý, các con về lớp đi.
"
Buổi chiều, Mục Kinh Trập đã bình tĩnh lại, kết hoa tóc.
Nguyên liệu làm hoa cài đầu là vải lần trước cô mua, thấy mấy mẩu vải bán đi còn thừa nên mua luôn.
Giá rất rẻ, bởi đã có người mua những góc đẹp rồi, thứ cô nhận lại gần như là đồ bỏ đi.
Mục Kinh Trập cũng đột nhiên có cảm hứng, muốn làm một chiếc hoa cài đầu cho Thiệu Bắc.
Không nghĩ đến nhờ nó để kinh doanh.
Mục Kinh đem mọi thứ hoàn thành, một số kiểu nơ và một số kiểu hoa.
Thiệu Trung đứng nhìn Mục Kinh Trập cách đó không xa, nhìn bàn tay cô biến hóa như có phép thuật, há to miệng.
Mục Kinh Trập nhường cho hai khách hàng nhỏ chọn những gì họ thích, đợi cả hai đều mang cài tóc, ngày càng có nhiều trẻ con trong thôn khóc vì nó.
Bất quá ăn tối sau, không có đơn đặt hàng thứ ba.
Đây cũng là điều bình thường, không phải ai cũng có điều kiện sẵn sàng mua.
Không đợi sinh ý tiếp theo, mà là Lý Chiêu Đệ, người đã lén lút đến đây.
Tại sao phải lén lút đến? Bởi vì bà ấy đã lén mang hai miếng thịt gà cho con gái mình.
"Còn nóng, mau ăn đi.
"
Đó là lần đầu tiên Mục Kinh Trập biết cảm giác có mẹ.
Lê Chiêu Đệ không chỉ mang gà cho cô, còn đưa cho cô uống canh gà.
"Đừng xấu hổ, con phải mặt dày trở về, nếu không tất cả đều rơi vào miệng Mục Tuyết kia cùng với tên đàn ông hoang mà cô ta nhặt được! "
Lê Chiêu Đệ lảm nhảm mãi, nửa câu cũng không rời Mục Tuyết, luôn mắng mỏ cô.
Bà ấy có một khuôn mặt dài cùng một nốt ruồi trên cằm.
Xét về tướng mạo đã được định sẵn không phải là một nhân vật tốt.
Trong cuốn sách, bà và nguyên chủ là những cực phẩm đáng ghét nhất, bọn họ nhìn Mục Tuyết không vừa mắt, luôn chống đối cô.
Nhưng bà ấy là một người mẹ tốt, bà hết lòng đối xử tốt với chồng và con cái của mình, không thiên vị con trai hơn con gái, vì bà ấy đã trải qua phận con gái, không muốn con mình cũng phải chịu