Trong tiểu thuyết, cũng vào khoảng thời gian đó, nguyên chủ nghe tin liền đi theo.
Người phụ nữ ở thôn Tiểu Đông khi trở về đeo đầy vàng bạc, nhìn thì có vẻ sống tốt nhưng thực chất là bán da thịt, bán mấy năm nay cũng đã đường cùng.
Ả ta đã già, lại muốn kiếm tiền, vì vậy ả ta liền tập trung sự chú ý của mình vào cô gái xinh đẹp không có chỗ dựa vào để kiểm soát.
Đến nơi rồi, cả đời sẽ là vũng lầy, không có lối thoát, nguyên chủ cũng cứ như vậy bị lừa gạt và hủy hoại.
Bởi vì một khi đi sẽ rơi vào địa ngục, ai cũng phải có thể diện, những cô gái bị lừa gạt trước đó không dám tố cáo lại, cho nên đã tiếp tay cho ả ta thành công hết lần này đến lần khác.
Biết rằng đi đến đó sẽ là một hố lửa, Mục Kinh Trập đương nhiên không muốn Lý Phương đi, càng không hi vọng có người mắc lừa.
Bây giờ người phụ nữ kia vừa lúc quay trở lại, nhất định phải được giải quyết để tránh những rắc rối sau này.
"Lý Phương, thật ra chị đối với việc làm công nhân nhà máy mà kiếm được nhiều tiền vẫn rất hoài nghi, bởi vì các nhà máy nói chung đều tuyển dụng công nhân, ngay cả khi chỉ tuyển công nhân nữ, yêu cầu chung về độ tuổi cũng sẽ được nới lỏng."
"Không nói đến những cái khác, 30 là hoàn toàn ổn, nhưng cái gọi là tuyển dụng của cô ấy chỉ tìm kiếm những cô gái và con dâu trẻ xinh đẹp, còn những người khác được cho là không đủ tiêu chuẩn.
Em có thấy lạ không?"
Lý Phương hoàn toàn bị lời của Mục Kinh Trập nói làm cho sững sờ, trước đây cô ấy cũng không nghĩ tới điều đó, người trong thôn cũng không.
Họ chỉ nghe nói, họ chỉ nhìn thấy những cô gái ra ngoài kiếm tiền và sau đó mang về những thứ tốt đẹp, đồng thời gửi tiền hàng năm về, vì vậy họ nghĩ rằng đó là một công việc tốt.
Không phải tất cả mọi người đều ngu ngốc, chỉ là kiến thức của họ có hạn, tư duy cũng có hạn cho đến khi Mục Kinh Trập lên tiếng.
"Kinh Trập, ý chị là công việc của cô ấy không phải là một công việc đàng hoàng?"
"Chị không có chứng cứ, dù sao chị cũng chưa từng đi tới, nhưng chị cảm thấy không bình thường, cho nên đoán cũng không phải công việc đàng hoàng gì."
Mục Kinh Trập lắc đầu: "Em không thể tin tưởng chỉ vì người kia là người cùng thôn hoặc là người mà em quen biết được.
Càng như vậy em càng phải cảnh giác và thận trọng, cho nên trước khi đi phải tìm hiểu thật kĩ.
Cô ấy nói rằng nhà máy đang tuyển dụng lao động, nhưng thông tin về nhà máy và công việc cần làm vẫn chưa hề nói rõ ràng?"
Những năm này tin tức lưu hành lạc hậu, các trường hợp bị lừa gạt cũng không ít, Mục Kinh Trập thật sự không muốn có người nào dẫm lên vết xe đổ ấy, hủy hoại cuộc đời.
Những cô gái nhỏ này thực sự muốn ra ngoài và làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.
Lý Phương đã bị Mục Kinh Trập thuyết phục, sự xúc động trong lòng cô ấy đã bị lý trí áp chế hoàn toàn, cô ấy không thể chỉ vì muốn trốn thoát mà bốc đồng.
"Vậy em sẽ hỏi thăm một chút.
Nếu có vấn đề gì cũng không thể để mọi chuyện xảy ra như thế này được."
"Ừ." Mục Kinh Trập gật đầu.
"Đến lúc đó em sẽ không nói tên chị." Lý Phương hứa.
"Không quan trọng, cứ việc nói ra cũng được." Mục Kinh Trập không sợ, nếu người phụ nữ kia không tìm tới cô, vậy cô sẽ tìm đến ả ta.
Mặc dù sống trong thân thể người khác, nhưng chuyện nên báo thù thì vẫn phải báo thù, kiếp trước cả nhà nguyên chủ khốn khổ như vậy đều có quan hệ trực tiếp với ả ta.
Lý Phương hành động kiên quyết, vì vậy cô ấy đã đi hỏi chuyện ngày hôm đó, cũng không chút giấu giếm gì bộc lộ sự nghi ngờ của mình, tin tức cũng lan truyền nhanh chóng.
Mọi người đang thảo luận về vấn đề này, có một cô gái trẻ lại không tin điều này, nói rằng Lý Phương đang nói hươu nói vượn.
Nhưng mọi người nghe vậy vẫn còn sợ hãi, một số cô gái còn do dự không muốn đi lập tức dừng lại.
Tin tức lan truyền, mọi người bàn tán xôn xao.
Người phụ nữ ở thôn Tiểu Đông nghe thấy, trong lòng giật mình, ban đầu ả ta còn hơi hoảng sợ, nhưng sau đó ả ta nghe được rằng chính Lý Phương đã nói điều này, mà Lý Phương bởi vì chị gái cho nên danh tiếng cũng đã bị hủy hoại.
Lý Phương cũng không đột ngột nói như thế, như thể sau khi đi gặp Mục Kinh Trập thì mới phát hiện ra.
Mặc dù Mục Kinh Trập nói rằng nó không quan trọng, nhưng Lý Phương vẫn giữ lời hứa và không nói ra là ý của