Mục Kinh Trập để Thiệu Bắc thích nghi hết mức có thể, chỉ cho cô bé các loại máy quay, về mặt lý thuyết dạy cô bé học cách nhìn vào máy ảnh, v.v.
Thiệu Bắc tràn đầy kinh ngạc: "Mẹ, mẹ thật lợi hại, cái gì mẹ đều biết."
Mục Kinh Trập lắc đầu, cô chính là vì kiếm tiền sinh hoạt và học phí mà đã làm đủ thứ công việc.
Cô là bèo dạt mây trôi, may mắn được trở thành người qua đường trong một vài bộ phim, vì sức lớn, sau này cô đã làm diễn viên đóng thế võ thuật.
Vì vậy, cô cũng không phải là xa lạ trên phim trường.
Vào buổi tối, khi đội phụ trách thiết kế trang phục có thời gian, liền để Thiệu Bắc thử trang điểm và để đạo diễn xem.
Mục Kinh Trập đã giúp đỡ trong suốt quá trình, ban đầu, người phụ trách trang phục có chút chán ghét Mục Kinh Trập, bởi vì quá nhiều chuyện.
Nhưng rất nhanh...!thái độ của cô ấy thay đổi, bởi vì Mục Kinh Trập đối với cô ấy rất lịch sự, hơn nữa Mục Kinh Trập còn rất tốt, ăn nói chuyên nghiệp, có thể giúp đỡ bọn họ, giúp bọn họ mặc quần áo cũng rất hiệu quả.
"Mẹ Thiệu Bắc, cô biết nhiều như vậy, trước đây đã từng học qua chưa?"
"Cũng đại khái." Mục Kinh Trập không có phủ nhận: "Sau này nếu như cô bận rộn không sửa soạn hết, có chuyện gì cứ nói một tiếng, tôi ở đây giúp cô."
"Như vậy thì tốt quá rồi."
Cùng người phụ trách trang phục tạo mối quan hệ tốt thì mọi chuyện sẽ tốt thôi.
Vào thời điểm này, trang phục quay phim thật sự có hạn, nếu Thiệu Bắc mang đồ mà tổ quay phim chuẩn bị thì thứ nhất chúng có thể không vừa vặn và có thể trông không đẹp, thứ hai quần áo thực sự không sạch sẽ.
Nếu Mục Kinh Trập không nói là cô hiểu về mấy thứ này thì cô chỉ có thể nhìn Thiệu Bắc mặc nó, cái này không đẹp bằng cái trước của cô làm cho cô bé.
Sau khi Mục Kinh Trập truyền đạt, những thứ cô mang theo đã được sử dụng, ngoại hình của Thiệu Bắc được cải thiện lên một tầm cao mới, thậm chí còn cho phép cô thay đổi kích cỡ, thậm chí còn mang nó đi giặt.
Mục Kinh Trập tối hôm đó mang đạo cụ và quần áo về giặt sạch sẽ cẩn thận, hôm sau thay ra, Thiệu Bắc ăn mặc sạch sẽ hoạt bát khiến đạo diễn rất hài lòng.
Quay phim chuẩn bị chính thức bắt đầu, coi như Thiệu Bắc lần đầu tiên đóng phim, cảnh tượng lúc đầu cũng không phức tạp, đạo diễn vốn định diễn tập vài lần, không ngờ Thiệu Bắc sau hai lần diễn tập đã có thể quay qua, thậm chí có thể tìm thấy ống kính một cách chính xác.
"Tốt lắm tốt lắm, bắt đầu quay phim đi."
Thiệu Bắc đã thành công như mong đợi của ông ấy, đạo diễn tâm trạng tốt, dạy rất nghiêm túc, Thiệu Bắc tiến bộ rõ rệt.
Có một số va chạm và gập ghềnh trong ngày đầu tiên, nhưng nó đã trôi qua suôn sẻ, ngày hôm sau khó khăn đã tới rồi, Thiệu Bắc phải treo trên dây cáp.
Màn đánh nhau của tiểu Na Tra, khó tránh khỏi phi phi đánh đánh một chút.
"Tiểu Bắc, nếu con đau thì kêu lên, biết không?"
Nghe nói cảnh đánh nhau, đặc biệt là treo dây cáp rất mệt mỏi đau nhức, người lớn còn không chịu nổi chứ đừng nói là trẻ con, Mục Kinh Trập rất lo lắng.
"Không sao đâu, mẹ đừng lo, con sẽ lo được."
Nó đau, nó thực sự đau và nó thực sự không thoải mái.
Nhưng biết chuyện này nhất định phải trải qua, Thiệu Bắc không sợ, cô bé một chút cũng không sợ mệt.
Chỉ trong ba ngày, so với những đứa trẻ khác, Thiệu Bắc, người nhạy cảm và có năng lực, đã ngay lập tức nhận được cảm tình của cả đoàn.
Hảo cảm đối với Mục Kinh Trập cũng không tồi, vừa chăm sóc Thiệu Bắc, cô còn giúp trang điểm và sửa soạn trang phục cho một số diễn viên.
Đều là những thứ cô đã quen làm, hiệu quả rất tốt, quan hệ với mọi người cũng được cải thiện.
Đạo diễn nhìn qua còn nói đùa rằng ông ấy cũng phải trả lương cho cô.
Mối quan hệ mẹ con thật tốt, lại còn hỗ trợ lẫn nhau.
Năm ngày sau, quay phim thuận lợi hoàn thành, đến lúc phải rời đi, mọi người đều có chút tiếc nuối.
Đạo diễn đã khen ngợi Thiệu Bắc nhiều lần, đặc biệt là cô bé có thể diễn cảnh khóc.
"Cảnh khóc quá tốt.
Đứa trẻ này vừa muốn khóc liền khóc.
Còn khóc rất đẹp, khiến người ta xót xa.
Sau này có bộ phim khác, tôi nhất định sẽ tìm đến con bé, có cơ hội cũng sẽ giới thiệu một vài bộ phim."
Đạo diễn nói rất chân thành.
Quay cảnh động vật và trẻ em là rắc rối nhất, nhiều cảnh trẻ con khóc còn rắc rối hơn, cần sự giúp đỡ của bố mẹ, nói với chúng rằng bố mẹ không cần chúng nữa v.v., để khiến chúng khóc.
Thiệu Bắc không cần nó, cô bé thích khi nào thì có thể khóc khi đó, muốn khóc đến mức nào cũng có thể, khóc một cách chân thành.
Đạo diễn cho rằng đó là một tài năng,