Editor: nhà Kẹo Bơ ????????
Vậy là đã kết thúc kì thi Đại học rùi, mong là các anh chị sẽ đạt được kết quả mình muốn, chỉ muốn nói là ngưỡng mộ khi mọi người đã hoàn thành kì thi trong giai đoạn dịch như này <3 Tiền nhuận bút nhận được ngày càng nhiều, ngoài phí sinh hoạt Cố Khê có tiền tiết kiệm, cô còn trả tiền đặt cọc ở thư viện trung tâm thành phố để làm một thẻ thư viện.
Việc học ngày thường bận rộn, cuối tuần dường như cũng dùng để viết tiểu thuyết nên cô không có nhiều thời gian đọc sách. Nhưng cô vẫn muốn đọc nhiều sách để lấy kiến thức, chỉ có không ngừng làm phong phú bản thân mới có thể càng viết ra những câu truyện có tính logic.
Sau khi đến thư viện, cô đi thẳng đến khu để sách xã hội, định mượn mấy quyển liên quan đến y học. Gần đây cô muốn viết truyện có nam chính là bác sĩ, cô không biết chi tiết nội dung làm việc thường ngày của bác sĩ nên cần đọc mới hiểu được.
Cố Khê không nhớ rõ đây là lần thứ mấy ngẫu nhiên gặp được Tiếu Hàm, tóm lại không dưới ba lần rồi.
Anh đứng trước kệ sách, nghiêm túc đọc một quyển, tay ngẫu nhiên nâng cặp kính trên mũi.
Cố Khê dừng chân, không biết có nên đi đến chào một cái hay không, nếu đi lên sẽ quấy rầy anh đi.
Nghĩ ngợi, Cố Khê cũng không tiến lên làm phiền, mà tiếp tục tìm sách mình muốn ở kệ. Cô lấy vài quyển rồi nhìn đại khái qua phần mục lục, có chút hơi quá trình độ nên cô đọc không hiểu, cũng không phải cái cô muốn.
"Cố Khê" Một tiếng gọi thực nhẹ vang lên.
Cố Khê nghiêng đầu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười với người vừa gọi mình "Thầy"
Cô vừa rồi không muốn tới quấy rầy anh, không nghĩ tới anh lại phát hiện ra cô.
"Tới mượn sách sao?"
"Vâng"
Tiếu Hàm để ý tới quyển sách trên tay cô, khu vực này đều là sách về y học "Em có hứng thú với y học sao?"
"Em..." Cố Khê ậm ừ một chút "Em muốn tìm hiểu một chút"
Tiếu Hàm hỏi "Muốn biết về cái gì, tôi có thể đề xuất một số sách"
Tiếu Hàm đã biết việc cô viết tiểu thuyết, Cố Khê cũng không giấu "Em muốn viết về nghề bác sĩ, nhưng em không quen với nghề này cho nên muốn tìm hiểu một chút"
Tiếu Hàm nghe xong, đại khái hiểu ra yêu cầu của cô "Chính là muốn quyển sách giới thiệu đơn giản về nghề này sao?"
Cố Khê gật đầu "Đúng vậy"
Ánh mắt Tiếu Hàm nhìn qua kệ sách, nhìn đến một quyển sách có tên <<你好,我的十年>>, anh giơ tay rút quyển sách kia ra đưa cho Cố Khê "Tôi nghĩ quyển này hẳn là đáp ứng được yêu cầu"
Cố Khê nhận lấy sách, mở trang bìa ra nhìn, nguyên bản đây là một bác sĩ viết sách về công việc của mình, dưới hình thức ghi nhật kí, có cảm nghĩ cũng có một số chuyện xảy ra ở bệnh viện lúc trước.
Cái này quá hợp với yêu cầu của cô "Em lấy quyển này, cảm ơn thầy"
"Còn muốn quyển khác không, tôi có thể đề xuất thêm"
Trên người Tiếu Hàm mang theo một dáng vẻ thư sinh, vừa nhìn là biết đã đọc nhiều loại sách, Cố Khê đột nhiên thấy hứng thú với đề xuất của anh "Thầy đề cử sách thầy thích đi"
Tiếu Hàm đưa Cố Khê tới khu văn học, đề xuất cho cô quyển <> và 《平凡的世界》.
Hai quyển này Cố Khê đều mượn.
Tiếu Hàm cũng mượn sách, đều là sách y học.
Ra khỏi thư viện, hai người định đi bộ để bắt chuyến giao thông công cộng gần nhất về trường học.
Thời tiết nóng bức, bên ngoài mặt trời chiếu ánh nắng nóng rát lên mặt đất.
Trạm giao thông công cộng lúc này có nhiều người, mấy ghế ngồi đều bị chiếm, Cố Khê và Tiếu Hàm đành phải đứng một bên chờ.
Đột nhiên, giao lộ cách đó không xa truyền đến một tiếng vang lớn.
Cố Khê nhìn theo tiếng phát ra âm thanh, không khỏi sửng sốt, trên đường cái, một người nằm trên mặt đất không nhúc nhích, bên cạnh là một chiếc xe điện, cách không xa là một chiếc xe con.
Vừa rồi đã xảy ra tai nạn.
Tài xế trên xe con cũng bị dọa, xuống xe xong lại hoàn toàn không biết muốn làm gì.
Tiếu Hàm ở bên cạnh có phản ứng đầu tiên, chạy đến đó, Cố Khê thấy vậy gọi một tiếng "Thầy"
Tiếu Hàm đã chạy xa, Cố Khê đành phải theo sau.
Tai nạn xảy ra chưa đến một phút đã có nhiều người vây quanh xem, Tiếu Hàm đẩy đám người ra "Làm phiền nhường một chút, nhường một chút"
Cố Khê đuổi theo, thật vất vả đẩy đám người ra, thấy Tiếu Hàm quỳ hai gối trên mặt đất, đang chữa trị người bị thương vẫn đang chảy máu trên mặt đất.
Cố Khê nhìn thấy ngây người, động tác và biểu tình của Tiếu Hàm làm cô nhớ tới những bác sĩ phẫu thuật chuyên chú làm việc trên TV.
Chính là, rõ ràng anh chỉ là một giáo viên sinh học.
Tài xế xe con run rẩy hỏi Tiếu Hàm "Anh, anh là người nhà sao?"
Tiếu Hàm ngẩng đầu nói "Tôi là bác sĩ, tình huống người bệnh nguy cấp, hiện tại mau gọi xe cứu thương!"
"Nga nga, được!"
Thời tiết quá nóng, rất nhanh trên trán Tiếu Hàm đổ mồ hôi, anh quay đầu nhìn Cố Khê "Cố Khê, ô!"
Cố Khê sau khi nghe được, lấy chiếcô từ ba lô sau lưng, mở ra che trên đỉnh đầu Tiếu Hàm.
Tiếu Hàm nói "Đừng che tôi, che người bị thương!"
Cố Khê di chuyển cán ô lên người bị thường.
Cô nhìn Tiếu Hàm mồ hôi rơi như mưa, nhìn đôi tay dính đầy máu nhưng anh lại trấn định tự nhiên, động tác chuyên nghiệp nhanh nhẹn, người này không giống như người đơn giản.
Mười phút sau, thanh âm của xe cứu thương tới gần, nhân viên cứu hộ đưa người bị thương nâng lên cán, đẩy vào xe về bệnh viện.
Trên mặt Tiếu Hàm đầy mồ hôi, Cố Khê một tay cầm cô, tay khác từ túi lấy khăn giấy đưa anh.
Anh muốn duỗi tay nhận lại phát hiện trên tay toàn là máu.
Cố Khê nói "Em giúp thầy đi"
Cô cầm khăn giấy giúp anh lau mồ hôi, anh nói "Cảm ơn"
Cố Khê lại nhìn thoáng qua tay anh "Thầy muốn rửa tay không?"
"Ừ, tôi đi vào nhà vệ sinh một chút"
Tiếu Hàm đến nhà vệ sinh của tầng một thư viện, rửa sạch một chút vết máu trên người.
Khi trở lại trạm xe buýt, người đã không còn nhiều, Cố Khê đang ngồi trên ghế đợi anh.
"Đã xong sao?" Cố Khê nhìn anh hỏi.
"Ừ" Tiếu Hàm ngồi xuống bên cạnh cô "Ngại quá, làm trễ thời gian của em rồi"
"Không đâu" Cố Khê nhớ tới bộ dáng cứu người bị thương vừa rồi của Tiếu Hàm, tuy rằng cô nhìn không hiểu, nhưng cho người ta cảm giác thật sự quá chuyên nghiệp, giống như vốn dĩ anh là bác sĩ vậy.
Trầm mặc một lát, Cố Khê vẫn là không kiềm chế được lòng hiếu kì mở miệng "Thầy, vừa rồi em thấy lúc thầy cứu người có phần thật chuyên nghiệp"
Tiếu Hàm cười cười "Phải vậy không?"
"Vâng, lúc ấy em còn cảm thấy thầy chính là bác sĩ"
"Đã từng là" Tiếu Hàm nói.
Cố Khê ngẩn người, anh nói đã từng là rốt cuộc là có ý gì?
Cô có lòng hiếu kì mãnh liệt, nhưng lại sợ chạm đến vùng cấm của anh, cẩn thận hỏi "Trước kia thầy là bác sĩ sao?"
"Ừ"
"Vậy vì cái gì..." Cố Khê dừng một chút, tiếp tục hỏi "Vì sao đến làm giáo viên?"
Tiếu Hàm hít một hơi, hỏi cô "Có chút chuyện xưa, em khẳng định muốn nghe sao?"
Cố Khê gật đầu "Thầy nói thì em nghe"
Cố Khê nguyện ý kể chuyện cô viết tiểu thuyết cho anh nghe, chứng tỏ cô tin anh. Mà Tiếu Hàm cũng có tín nhiệm với cô cho nên mới đem chuyện mình trải qua nói cho cô nghe.
Anh tốt nghiệp ngành y hoa lâm sàng chính quy, sau khi ra trường thuận lợi vào bệnh viện thực tập, sau đó chính thức trở thành một người bác sĩ, trong lòng luôn giữ chặt tình cảm muốn cứu người, nhưng một lần gặp sự cố khiến anh hoài nghi năng lực của chính mình, sau đó sự hoài nghi ngày càng nghiêm trọng, hình thành một loại chướng ngại tâm lí, ảnh hưởng tới công việc bình thường của anh.
Anh cũng không muốn tiếp tục xuống dốc, cho nên mới chủ động từ chức, nhận lời mời trở thành một giáo viên dạy thay sinh học.
Nghe xong câu chuyện của anh, Cố Khê trong lòng hỗn loạn, thì ra anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể nói đây là điểm trầm của cuộc đời đi, một người lập chí muốn trở thành bác sĩ tốt bởi vì một sự cố mà rơi vào tâm bệnh, từ đó không thể làm việc mình thích thì thật khó chịu.
"Vậy về sau thầy còn làm bác sĩ sao?" Cố Khê hỏi.
Tiếu Hàm trầm mặc thật lâu "Không biết, có lẽ sẽ làm, cũng có lẽ không"
Cố Khê nhớ tới vừa rồi Tiếu Hàm thấy có người bị thương liền lập tức tiến lên, theo phản xạ chứng tỏ anh là bác sĩ, cái này hẳn là trong lòng anh còn ngọn lửa chưa tắt, chỉ là hiện tại bị ảnh hưởng, chỉ để lại một chút tia sáng nhưng một ngày nào đó tia sáng ấy sẽ bùng cháy thành ngọn lửa cuồng nộ, tiếp sức cho anh theo đuổi ước mơ của mình.
Cố Khê đột nhiên có chút chờ mong khoảnh khắc thấy anh mặc chiếc áo blouse trắng.
Tối chủ nhật sau khi tắt đèn, trong kí túc xá thực yên tĩnh, Đàm Mỹ Thanh đang ở trên giường lướt điện thoại đột nhiên kêu một tiếng "Trời ạ!"
Khương Linh ở giường bên cạnh hỏi "Mỹ Thanh, làm sao vậy?"
Đàm Mỹ Thanh ngồi dậy, nhìn màn hình điện thoại "Tài khoản công khai của công ty G đăng tin tức chính là nói về giáo viên sinh học của chúng ta sao? Nhìn ảnh chụp giống thầy ấy a"
"Thứ gì vậy, cho tớ xem với" Ngô Văn Hân nói.
Đàm Mỹ Thanh chia sẻ bài báo kia vào nhóm của kí túc xá, Cố Khê cũng vào xem phát hiện bài báo này nói về tai nạn lúc buổi sáng ở thư viện gần đó, cảnh Tiếu Hàm cứu người được chụp lại, hơn nữa anh còn được phong danh hiệu "bác sĩ đẹp nhất".
Người đưa tin cho biết lúc ấy người bị thương được cấp cứu kịp thời cho nên hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm.
"Cố Khê, tớ cũng thấy cậu, người cầm ô là cậu đi" Khương Linh nói.
Cố Khê ậm ừ một chút, phát hiện có một tấm ảnh chụp cô được đưa vào.
"Thật không, Cố Khê, lúc ấy cậu cũng ở đó sao?"
Có ảnh chụp làm chứng, Cố Khê muốn nói dối cũng không được, đành phải thừa nhận "Đúng vậy"
Khương Linh hỏi "Người cứu người kia chính là giáo viên sinh học sao?"
"Ừ"
"Oa, thầy thật là lợi hại a, còn biết cứu người" Đàm Mỹ Thanh hoa si nói "Nhìn bộ dáng này tớ càng thích thầy ấy"
Ngô Văn Hân hỏi "Cố Khê, lúc ấy cậu ở cùng thầy sao?"
Cố Khê "Chúng tớ chỉ là ngẫu nhiên gặp ở thư viện"
Đàm Mỹ Thanh vui rạo rực nói "Thì ra thầy thích đi thư viện a, lần sau tớ cũng phải đi để ngẫu nhiên gặp mới được"
Cố Khê đọc xong bài báo kia, cất điện thoại, hít sâu một hơi, hôm nay nghe Tiếu Hàm kể chuyện xong, tâm tình có chút trùng xuống, có chút tiếc hận, nhưng cũng có chút may mắn, cô càng cảm thấy, Tiếu Hàm cũng xem cô là bạn, nếu không sẽ không kể chuyện xưa cho cô.
Hy vọng một ngày nào đó anh có thể thoát khỏi bóng ma tâm lí, một lần nữa đón được ước mơ.
____________
Đến hết tháng năm, kiến thức toán học của cấp 3 đều đã học xong, thời gian còn lại chính là ôn tập toàn diện.
Tiết toán học, giáo viên phát bài thi tổng hợp bảo mọi người làm ở lớp.
Đề bài trên đó toàn liên quan đến kiến thức toán cấp 3, Cố Khê phát hiện đối với những kiến thức đó cô vẫn có chút như lọt vào sương mù.
Một tiết học dài 40 phút, giáo viên toán để lại năm phút cuối đối chiếu đáp án "Không có nhiều bài lắm, tôi nghĩ các bạn cũng đều làm tốt, hiện tại chúng ta đối chiếu đáp án, những người ngồi cùng bàn trao đổi để chữa"
Giáo viên trước tiên chiếu đáp án bài thi lên PPT.
Cố Khê còn đang viết đề cuối cùng, Khương Linh thò qua hỏi "Cố Khê, cậu xong chưa?"
Cố Khê vùi đầu viết đề "Chờ tớ một phút"
Một phút sau, Cố Khê đã viết xong, vừa muốn trao đổi với Khương Linh.
Đột nhiên, sau lưng có người vỗ ghế cô, Cố Khê quay đầu lại "Làm sao vậy?"
"Bài thi, đưa tớ"
Cố Khê không hỏi vì sao, ngoan ngoãn đưa bài thi cho anh, Sở Dục Tân đang muốn trao đổi bài thi với Hạ Hữu Nam, kết quả lại nhìn thấy anh giúp Cố Khê chữa "Hạ thiếu, tớ mới là người ngồi cùng bàn với cậu a!"
Cố Khê nghe được, chủ động nói "Tớ giúp cậu sửa đi"
Khương Linh nói "Nào, đừng phiền toái như vậy" Nói rồi đem bài thi của mình cho Sở Dục Tân, thuận tiện duỗi tay "Cậu, lấy đi"
Sở Dục Tân cười hắc hắc "Nới lỏng một chút, cho tớ điểm cao"
"Tưởng bở"
Hai phút sau Hạ Hữu Nam liền sửa xong bài của Cố Khê, tuy rằng có tiến bộ so với trước, nhưng cũng sai không ít bài.
Hết tiết, Hạ Hữu Nam đứng dậy đến bên cạnh cô, đặt bài thi trên mặt bàn.
Cố Khê ngây ngốc, nhìn bút tích màu đỏ trên bài thi, chỉ có dấu tích đúng, dấu tích gạch chéo khi sai.
"Cảm ơn" Cố Khê nói.
"Cậu đã ôn tập sách giáo khoa lớp 10 chưa?"
Học kì này có nhiều chương trình học mới, cô cố gắng học kiến thức mới, kiến thức lớp 10 thì nhìn một ít, nhưng không nhiều lắm "Mới nhìn một nửa"
Hạ Hữu Nam cầm bút trên bàn cô, hơi cong lưng, chỉ vào một đề bài "Đề này biết tại sao sai không?"
Đây là đề về lũy thừa hàm số, học lớp 10, Cố Khê lắc đầu "Không biết"
"Đề này cho hàm số đi qua điểm này, căn cứ vào tọa độ có thể suy ra giá trị của a, như vậy..."
Cố Khê phát hiện ngày thường khi đứng bên cạnh Hạ Hữu Nam nghe giảng, cô sẽ không khẩn trương. Nhưng Hạ Hữu Nam đứng bên cạnh cô, đột nhiên thần kinh toàn thân căng chặt, mùi nước giặt quần áo trên người anh quẩn quanh chóp mũi, hô hấp của cô đều trở nên cẩn thận.
Đôi mắt Cố Khê nhìn bốn phía, phát hiện không ít nữ sinh đều nhìn lại đây, đôi mắt Đường Tiểu Dĩnh đỏ bừng, ánh mắt ghen ghét của Viên Phương, còn có sự ghen tị của những cô gái khác, Cố Khê cảm thấy chính mình thành tội nhân.
"Đang nhìn gì?" Đỉnh đầu truyền đến thanh âm Hạ Hữu Nam.
Cố Khê thu hồi tầm mắt, Hạ Hữu Nam hỏi "Vừa rồi tôi nói cậu nghe không?"
Cố Khê nhỏ giọng "Không, ngại quá"
"Tôi lặp lại một lần nữa, nghiêm túc nghe"
"Được được"
Hạ Hữu Nam nói tiếp một lần nữa, Cố Khê không dám phân tân, vừa nghe vừa gật đầu.
Mãi cho đến khi vào học, Hạ Hữu Nam mới về vị trí.
Hết một tiết ngữ văn, sau khi tan học, Trương Vân Hải cầm bài thi toán học lại gần "Cố Khê, tớ có một đề không hiểu, cậu dạy tớ một chút đi"
Cố Khê có chút ngoài ý muốn Trương Vân Hải sẽ hỏi cô về bài thi, thành tích của cô ở lớp chính là đếm ngược từ dưới a, cô bất đắc dĩ "Tớ cũng là cái biết cái không, cậu hỏi bạn có thành tích cao sẽ tốt hơn"
Trương Vân Hải
đặt bài thi trên bàn "Cậu xem đi, nếu cậu không biết tớ sẽ hỏi lại người khác"
"Được" Cố Khê nhìn vào đề bài cậu ta chỉ, một đề đơn giản, cô biết làm "Đề này, vẽ một đường kẻ phụ là có thể tìm ra chiều dài này"
Trương Vân Hải nghiêm túc nghe "Ừ ừ"
"Sau đó sử dụng công thức hàm số lượng giác tính ra cạnh này, sau khi tính xong thì ta thấy hai cạnh này có chiều dài bằng nhau
"Ừ ừ" Trương Vân Hải gật đầu "Tớ hiểu rồi"
Hạ Hữu Nam ở phía sau liếc mắt nhìn phía trước một cái, Trương Vân Hải cong eo đứng thật sự gần, rõ ràng là cố ý.
Sở Dục Tân phát hiện Trương Vân Hải kì lạ, trêu chọc nói "Vân Hải, đại biểu toán học ngồi gần cậu, cậu chạy xa như vậy hỏi Cố Khê không sợ phiền a"
Trương Vân Hải nhìn thoáng qua Cố Khê, trên mặt ửng đỏ "Không phiền a"
Hạ Hữu Nam ngước mắt, không chút để ý nói "Việc học của cô ấy đều rối tinh rối mù, dạy được cậu còn kém xa lắm"
Cố Khê nằm không trúng đạn bất mãn, cô xoay đầu cong khóe miệng, đôi mắt nheo lại "Vân Hải hỏi đề này, tớ biết làm"
Trương Vân Hải động viên nói "Tớ cũng cảm thấy Cố Khê giảng bài tốt"
Cố Khê "Tớ giảng tiếp đi"
Trương Vân Hải "Được"
Nhìn Trương Vân Hải cong eo, mặt dán bên tai Cố Khê, Hạ Hữu Nam không biết tại sao bực bội, khép sách lại, đứng dậy đi ra cửa sau.
_____
Buổi chiều mặt trời ngả về phía tây, cây cỏ bị bao phủ dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
Trên sân bóng, Trương Vân Hải mặc bộ đồ rộng màu xanh, di bóng trên sân, mồ hôi rơi trên làn da nâu, lấp lánh ánh nước dưới mặt trời.
Hạ Hữu Nam một thân áo sơ mi đồng phục trắng và quần tây đứng ngoài sân bóng, đôi tay để trong túi quần, hôm nay sau khi ăn cơm chiều, lúc trở lại kí túc xá, anh đã bị Trương Vân Hải gọi lại đây.
Nói là muốn đánh giá kĩ năng bóng rổ.
Trương Vân Hải chơi bóng hồi lâu vẫn không thấy Hạ Hữu nam, cậu ta ôm bóng gọi "Cậu thất thần làm gì, tới chơi bóng a"
"Tôi không muốn ra mồ hôi"
"Sợ gì, lát nữa tắm là được thôi" Nói xong, cậu ta xoay người nhảy lên một cái, ném quả bóng ra phía ngoài.
Bóng rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
"Cậu tìm tôi muốn nói cái gì?" Hạ Hữu Nam trực tiếp hỏi, cậu ta vô duyên vô cớ tìm anh chơi bóng, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Trương Vân Hải xoay người nhìn anh, đón ánh hoàng hôn, đôi mắt hơi nheo lại "Tớ thích Cố Khê!"
Hạ Hữu Nam thờ ơ đứng dưới bóng hoàng hôn.
Một lát sau, anh cất bước hướng về phía quả bóng dưới giá bóng rổ, khom lưng nhặt lên, vỗ trên mặt đất.
Trương Vân Hải thấy cuối cùng anh cũng chịu thi đấu, ý chí chiến đấu sục sôi, cậu ta chạy lên đoạt bóng, Hạ Hữu Nam nhanh chóng né, nửa xoay người nhẹ nhàng ném bóng vào rổ.
Trương Vân Hải đón được bóng dưới rổ, bắt đầu lấy lại thế tấn công.
Rất nhanh bóng trên tay cậu ta đã bị cướp đi, quả bóng trong không trung vẽ ra một đường cong đẹp, chuẩn xác rơi vào rổ.
Trên sân bóng, người mặc áo xanh cố gắng hết sức, người áo trắng quần tây lại thành thạo, thoải mái mà không có một tia thở dốc.
Kết quả là dường như Trương Vân Hải không cầm được vào bóng, dùng toàn lực cũng không cướp được từ tay Hạ Hữu Nam.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn, chỉ còn lại những đám mây ráng màu phía tây.
Trương Vân Hải mệt mỏi ngồi trên sân bóng, hay tay chống má ngẩng đầu nhìn anh "Mẹ nó, tớ còn tưởng cậu lên trình rồi"
Hạ Hữu Nam cầm bóng "Tôi không cảm thấy thế"
Trương Vân Hải nuốt một hơi, sờ mồ hôi trên trán "Biết cho người khác mặt mũi không?"
Khóe môi Hạ Hữu Nam ngoéo một cái, đưa bóng cho cậu ta, Trương Vân Hải nhận lấy "Uy, cậu có thể đừng dựa gần Cố Khê như vậy được không, cậu như vậy cô ấy sẽ hiểu lầm mất"
"Tôi chưa bao giờ khiến người khác hiểu lầm" Hạ Hữu Nam nhàn nhạt nói.
Trương Vân Hải sững sờ "Cậu..."
Hạ Hữu Nam nói "Đi trước"
___
Bất tri bất giác, Cố Khê đã viết tiểu thuyết được nửa năm, bản thảo cũng được đăng trên ba tạp chí thiếu nữ, hơn nữa quan hệ với biên tập ngày càng tốt.
Gần đến kì thi, cô muốn dừng lại một thời gian, chờ thi xong lại tiếp tục viết. Nhưng biên tập lại gửi đề xuất bản thảo cho cô, cô không muốn cự tuyệt nên liền đồng ý.
Kết thúc tiết tự học buổi tối đầu tiên có 20 phút để nghỉ. Cố Khê lấy vở định ghi lại một đoạn mình vừa nghĩ ra.
Viết một lúc, cô nhận ra có người tới gần, theo bản năng che chữ trên quyển vở, ngẩng đầu thì thấy Trương Vân Hải, cô hỏi "Cậu có chuyện gì muốn hỏi sao?"
Gần đây Trương Vân Hải thường hay tới hỏi cô một số vấn đề, hơn nữa đều đơn giản, Cố Khê cảm giác cậu ta không phải vì không biết mà tới hỏi, nhưng cũng không thể trực tiếp cự tuyệt, rốt cuộc thì Trương Vân Hải cũng coi cô như bạn tốt.
Lúc này Trương Vân Hải không mang theo bài thi hay sách bài tập, cậu ta không phải tới hỏi chuyện, lỗ tai thì đỏ bừng, khi nói chuyện cũng mất tự nhiên "Hết tiết tự học buổi tối đi tản bộ một chút đi"
Cố Khê dừng một chút, cô nghĩ cũng tốt, khi chỉ có hai người có thể nói rõ ràng "Được"
Những người ở quanh Cố Khê cũng nghe thấy những lời này.
Sau khi Trương Vân Hải đi, Khương Linh ôm cánh tay cô, "Tớ đánh cược 5 tệ, khẳng định cậu ấy sẽ tỏ tình."
Cố Khê khoanh tay, "Đừng nói bậy."
"Ngày nào tớ chẳng nói bậy, ai sáng suốt cũng đều nhìn ra."
Cố Khê thật ra cũng đã nhìn ra, chỉ là chưa có thời điểm thích hợp nói rõ ràng với cậu ta.
Hy vọng hôm nay có thể nói rõ.
Sau khi tan học, Trương Vân Hải đứng ở cửa sau phòng học, cậu đeo nghiêng một cái ba lô, thỉnh thoảng liếc về phía tổ 4, rõ ràng là đang đợi người.
Cố Khê thu dọn đồ đạc, đeo ba lô lên vai nói với Khương Linh, "Tớ đi trước."
"Ừm."
Cố Khê chạy chậm đến cửa sau, cùng Trương Vân Hải ra khỏi phòng học.
Sở Dục Tân vỗ bả vai Khương Linh, nhỏ giọng nói: "Haizz, hay là chúng ta đi theo sau nhìn xem?"
Khương Linh muốn đi xem nhưng lại cảm thấy đạo đức không cho phép, "Thế không tốt đâu."
"Không sao đâu, bọn họ tản bộ thì mình cũng tản bộ thôi."
Khương Linh do dự một chút.
Trong lúc cô đang do dự, Hạ Hữu Nam đứng lên, xoay người ra khỏi phòng học.
Sở Dục Tân hất đầu, "Đi!"
Khương Linh cắn răng một cái cũng đi theo.
Cố Khê và Trương Vân Hải trầm mặc đi xuống tầng.
Tới tầng một, Trương Vân Hải chỉ con đường phía trước, "Chúng ta đi đường này đi."
"Ừm."
Con đường hơn mười giờ nên ánh đèn có chút tối, chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ đèn đường mờ nhạt bên cạnh chiếu sáng, hai người đi song song, bóng người dài ra lại ngắn lại.
Gió đêm hè mang theo một tia mát lạnh, rất thoải mái.
Mặt Trương Vân Hải rất đỏ, một tay gắt gao nắm lấy dây đeo, đôi mắt thường xuyên nhìn về phía Cố Khê.
"Cố Khê." Trương Vân Hải mở miệng.
Cố Khê lên tiếng, "Ừm."
"Tớ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, bọn mình đã biết nhau được nhiều tháng rồi."
Cố Khê cũng cảm thán một câu, "Đúng vậy, thật nhanh, lớp 11 cũng sắp qua rồi."
"Cậu định thi trường đại học nào chưa?"
Cố Khê nghĩ một lúc, "Tạm thời chưa nghĩ tới, nỗ lực học tập trước đã, tranh thủ đạt thành tích tốt, đến lúc thi cũng không muộn."
Trương Vân Hải nói: "Thành tích tớ và cậu cũng ngang nhau, nói không chừng có thể thi cùng trường."
Cố Khê khẽ cười, "Thật ra nếu thành tích ngang nhau cũng có rất nhiều đại học để lựa chọn, mỗi trường học chuyên về lĩnh vực khác nhau, vì tương lai của mình vẫn nên chọn trường thích hợp với mình."
Mặt Trương Vân Hải đỏ bừng, "Tớ cảm thấy chủ yếu vẫn là dựa vào nỗ lực của mình cho nên nếu đến lúc đó thành tích chúng ta vẫn vậy thì tớ sẽ thi cùng trường với cậu."
Cố Khê im lặng một lát, những lời này của Trương Vân Hải là lời thổ lộ nhưng có chút mịt mờ, Cố Khê tự hỏi nên trả lời như thế nào, "Cậu không nhất thiết phải đi theo tớ, con đường lựa chọn của cậu và tớ không giống nhau."
"Không phải, ý tớ là tớ nguyện ý vì cậu mà đến nơi cậu muốn đến."
Cố Khê dừng lại bước chân, Trương Vân Hải đi về phía trước một bước, xoay người đối mặt Cố Khê, "Cậu nói xem có được không?"
Cố Khê mím môi, "Vân Hải, cậu đừng hành động theo cảm tính, cuộc sống của cậu phải do cậu nắm chắc, đừng để cho người khác quyết định."
"Tớ biết tớ đang làm gì, tớ biết tiền đồ rất quan trọng, nhưng cậu cũng quan trọng không kém."
Được thổ lộ, Cố Khê cũng trở nên rất khẩn trương, cô nỗ lực trấn định, uyển chuyển nói: "Cậu đối với tớ cũng rất quan trọng, người bạn rất quan trọng."
"Không thể là bạn trai bạn gái sao?"
Cố Khê rất nghiêm túc nói: "Không thể, tớ và cậu là bạn bè, mà bạn trai bạn gái thuộc về phạm trù tình yêu."
Trương Vân Hải hình như cũng đoán ra được kết quả này, sở dĩ cậu lấy hết can đảm nói ra vì cậu cảm nhận được uy hiếp của Hạ Hữu Nam, cậu sợ nếu không ra tay sẽ bị người khác đoạt đi.
Nụ cười trên mặt Vân Hải không che dấu được mất mát trong lòng, "Ừm, tớ hiểu rồi."
"Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?" Cố Khê hỏi.
"Đương nhiên." Trương Vân Hải hít sâu một hơi, nhìn không trung, đêm nay thật nhiều sao.
Cố Khê nói: "Kí túc xá sắp đóng cửa rồi, tớ về trước."
Trương Vân Hải nỗ lực cong môi cười, "Tớ đứng đây lúc nữa."
"Đừng ở đây muộn quá đấy."
"Ừm, yên tâm, tớ có chừng mực."
Cố Khê cười với cậu ta, xoay người trở về. Trong lòng có chút bối rối, được tỏ tình vốn dĩ là chuyện rất vui vẻ, nhưng được chính bạn mình tỏ tình thì không vui vẻ gì.
Vô luận như thế nào, trải qua chuyện như vậy giữa bọn họ ít nhiều sẽ có khoảng cách, không bao giờ có thể tự nhiên như lúc trước.
Đi xa thêm mười mét, Cố Khê phát hiện ra ba hình bóng quen thuộc, cô hơi sửng sốt, bước nhanh tiến lên.
Quả nhiên là ba bọn họ.
Sở Dục Tân nâng tay lên vẫy, "Hi~"
Cố Khê cười, "Sao các cậu lại ở đây?"
Trả lời cô là Hạ Hữu Nam, "Tản bộ."
Sở Dục Tân cũng phụ họa, "Đúng vậy, tản bộ, hôm nay thời tiết rất đẹp, rất thích hợp tản bộ."
Cô sớm đã nhìn thấy ý đồ của họ, cũng không vạch trần, "Gác cổng sắp tới rồi, các cậu không về sao?"
Khương Linh nói: "Ừ nhỉ, về thôi." Nói xong tiến lấy nắm tay Cố Khê, bước nhanh về trước, kéo ra khoảng cách với hai nam sinh, hạ giọng hỏi: "Thế nào, các cậu nói gì?"
Cố Khê nhỏ giọng nói: "Chính là như cậu nghĩ đấy."
"Nói kỹ hơn chút đi."
"Tóm lại về sau bọn tớ vẫn là bạn bè."
Khương Linh cứng miệng, "Ok."
Cố Khê cùng Khương Linh về kí túc xá trước, bọn họ tạm biệt ở cổng kí túc xá, Hạ Hữu Nam và Sở Dục Tân còn phải đi một đoạn đường nữa.
Sở Dục Tân vừa đi vừa đá một mảnh lá cây đã khô trên đường, "Hạ thiếu, cậu rốt cuộc muốn lạnh lùng đến khi nào, cậu không nói thì cậu ấy cũng không biết. Giống như hôm nay vậy, nếu cậu ấy thật sự ở bên Vân Hải, cậu cũng không khóc được."
Hạ Hữu Nam trầm mặc một lát mới nói: "Tôi sẽ không làm những việc không nắm chắc."
"Không nắm chắc?" Sở Dục Tân nghiêng đầu tinh tế nghiền ngẫm ba chữ này, sau khi nghĩ xong không nhịn được cười, "không ngờ cậu cũng có việc không nắm chắc, Hạ thiếu, tớ nói này, cái tính ngang bướng của cậu tớ có thể cười đến lúc tốt nghiệp cao trung đấy."
Hạ Hữu Nam không để ý tới cậu ta, bước nhanh hơn, Sở Dục Tân đuổi theo, "Ê, cậu nói thật sao, thật sự không nắm chắc? Cậu là kiểu người ai gặp cũng thích, tuy Cố Khê cũng có nhiều người thích nhưng không có nghĩa cậu không có cơ hội, tớ thấy cậu..."
Hạ Hữu Nam luôn lạnh mặt, tới kí túc xá anh lạnh giọng nói: "Câm miệng."
Sở Dục Tân hừ hừ nói: "Câm thì câm."