Editor: nhà Kẹo Bơ ????????
Hehe, nhờ các cao nhân chỉ dạy mà giờ mình đã có thể vào Wattpad trên máy tính rùi. Như mình đã ghi ở phần thông báo, năm nay chúng mình sẽ rất bận nên muốn tuyển thêm thành viên, ai muốn đăng kí thì ib nhaa. Nhà mình sẽ nhận khoảng 1-2 bạn nhé. Chúc mọi người mai đi học zui zẻ nà, cố gắng vì một năm học thành công (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧
Cố Khê thấy hai người cùng nhau chạy về phòng phát thanh, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Trần San liếc một cái, ném cho một cái nhìn xem thường rồi cùng Hồ Ngọc Lan đi.
Sở Dục Tân chạy tới, đi song song với Cố Khê "Cố Khê, tớ đánh cược 5 xu, chắc chắn là quỹ lớp, thời gian và địa điểm đều trùng khớp"
Tâm tình Cố Khê cũng tốt hơn, cô gật đầu "Được, nếu cậu đoán đúng, tớ nguyện cho cậu 5 xu"
Sở Dục Tân nghĩ ngợi "Không đúng, chúng ta cược một trăm tệ đi, 5 xu không nhiều gì cả"
Khương Linh cười cười "Sở Dục Tân, cậu còn có mặt mũi sao?"
"Đứng trước thổ hào, tớ cũng không cần mặt mũi"
Cố Khê bất đắc dĩ "Cậu hiểu lầm rồi, tớ thật sự không phải thổ hào"
"Không, trong mắt tớ, cậu chính là vậy đấy"
_________
Trước khi hết tiết tự học buổi tối, Ngô Văn Hân đứng trên bục giảng, vỗ tay "Mọi người yên lặng một chút"
Lớp học yên tĩnh, nghiêm túc nghe lớp trưởng nói chuyện.
Ngô Văn Hân nói "Là thế này, một em gái khóa dưới nhặt được quỹ lớp của chúng ta, sau đó nộp cho phòng phát thanh. Bên trong không mất một đồng tiền nào, chúng tớ đã nói với cô chủ nhiệm, cô đề nghị giả lại tiền cho các bạn"
Trương Vân Hải nhấc tay "Lớp trưởng, tớ không cần đâu, quỹ lớp có thể để đấy cho hoạt động tiếp theo"
Cũng có người phụ họa "Đúng vậy, dùng không hết có thể giữ lại để lần sau, dù sao đó điều là tiền mọi người tự nguyện nộp"
Ngô Văn Hân nghĩ nghĩ "Vậy thì ai muốn lấy về, có thể nói với tớ nhé"
Cuối cùng, cũng không có ai lấy lại mà đều coi như quyên góp tiền.
Hết tiết tự học buổi tối, Khương Linh và Sở Dục Tân cùng nhau nghiên cứu bài tập, Cố Khê có chút mệt, muốn về trước nên một mình đeo cặp rồi đi.
Ở cầu thang, một hình bóng quen thuộc nhìn xung quanh, là Chu Đan. Nhìn bộ dáng cô liền biết cô canh ở đây vì chờ Hạ Hữu Nam.
Cố Khê đi qua "Lại đây, chị có lời muốn nói"
Chu Đan liếc nhìn cô "Nói cái gì? Không phải là muốn vay tiền tôi chứ"
"Sức tưởng tượng không cần quá mức phong phú đâu, sẽ bị điên đấy"
Chu Đan trừng mắt "Chị nói gì?"
Cố Khê lười giải thích "Tìm một chỗ nói chuyện đi"
Chu Đan hất cằm "Tại sao tôi lại muốn nói chuyện với chị?"
Cố Khê lười giải thích "Tìm một chỗ nói chuyện đi"
Chu Đan hất cằm "Tại sao tôi lại muốn nói chuyện với chị?"
"Không thì thôi, chị còn định nói cho em một số việc quan trọng"
Chu Đan bị mấy chữ "việc quan trọng" hấp dẫn, tràn đầy tò mò "Chuyện gì thế?"
Cố Khê thấy cô ấy đã cắn câu, liền cất bước xuống tầng "Xuống dưới rồi nói, ở đây nhiều người"
Chu Đan đuổi theo Cố Khê.
Tới dưới tầng, Cố Khê đi tới hường đường của sân chạy, bước vào vị trí bị khuất ánh sáng, cô xoay người.
Chu Đan ôm hai tay "Có gì mau nói đi"
Cố Khê hỏi "Chuyện cha tôi, là em nói ra nhỉ"
Chu Đan hừ một tiếng, cũng không cảm thấy mình sai "Thì sao, vốn dĩ cha chị là tội phạm, tôi cũng không nói sai"
Quả nhiên là cô ấy.
Cố Khê cười lạnh "Vậy em biết cha em là người thế nào không?"
"Cha tôi là người tốt"
"Chẳng lẽ ông ta không nói với em, ông ta dâm loạn dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên sao?"
Chu Đan hét lên "Chị nói bậy!"
"Nói bậy?" Cố Khê cong môi "Xem ra trước mặt người khác ông ta vẫn che dấu khá tốt"
"Chị nói bậy, chị nói bậy, chị nói bậy!"
Cố Khê chờ cô ấy nói xong, bình tĩnh nhìn "Chị có nói bậy hay không, em về hỏi cha em là được rồi"
"Tôi mới không tin chị!"
Thấy cô ấy phát điên, tâm tình Cố Khê rất tốt, dùng ngữ khí cảnh cáo nói "Em không tin là chuyện của em, chị chỉ là muốn cảnh cáo, nếu còn dám chọc giận, chị liền nói chuyện này ra, để mọi người đều biết"
Chu Đan giơ tay định tát Cố Khê, Cố Khê lại nắm được cánh tay cô ấy, tùy ý dùng sức, cô ấy liền đau "A a.... Đau quá..."
Cố Khê cong môi "Em cũng biết đau ư?"
Chu Đan đau đến mức rơi nước mắt, nghiến răng nói "Chị đừng quên, chú tôi là giám đốc sở, lúc trước không phải vì quan hệ của chú tôi, chị đã sớm phải vào trường THPT số 3 rồi!"
Cố Khê nói "Được thôi, em cứ nói với chú đi, chị liền nói với toàn trường hành động của cha em"
"Chị...A... Buông tôi ra" Chu Đan khóc
Cố Khê sợ có người lại đây, buông lỏng tay, Chu Đan cầm tay mình, đôi mắt đỏ bừng "Tôi lớn như vậy rồi mà chưa có ai dám khi dễ tôi"
"Hiện tại trải nghiệm cảm giác bị người khác khi dễ một chút, thấy thế nào?"
Chu Đan nghiến răng nghiến lợi nói "Tôi muốn nói với cha, để đuổi mẹ con chị đi!"
"Được, chị muốn mà còn không được"
"Chị...."
Cố Khê lặp lại lần nữa "Vừa rồi chị đã nói rồi, nếu em lại dám chọc giận, chị nhất định sẽ không bỏ qua, không tin có thể thử xem"
Chu Đan đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, trong lòng có chút sợ hãi, không dám nói lời nào.
Cố Khê thu hồi sát khí trong ánh mắt, nói "Chị không muốn nói nhiều nữa, thật mệt, đi trước đây"
Cố Khê vòng qua người cô ấy rời đi. Đối phó với người như Chu Đan, không thể quá mềm, nếu không cô ấy sẽ càng tùy hừng, ngược lại tàn nhẫn một chút, trong lòng cô ấy có sợ hãi mới không dám lỗ mãng.
____
Ba ngày đại hội, trường học rất náo nhiệt.
Thứ sáu sau khi tan học, trường học lại khôi phục lại vẻ an tĩnh.
Tuần này giáo viên không giao bài tập, vừa vặn Cố Khê có thể nộp nốt số bản thảo đã nợ.
Số cuối cùng của tạp chí "Tình yêu màu tím", Cố Khê được một tác giả nổi tiếng đề cử, tiến hành một cuộc phỏng vấn, ban biên tập nhận được không ít thư từ người đọc, đều thổ lộ thích tác giả Cố Tiểu Tây.
Nhân lúc Cố Khê đang có nhân khí, biên tập hi vọng cô có thể nộp bản thảo mỗi kì, cho nên lâu lâu lại tới hỏi tình hình xem cô viết được những gì.
Cuối tháng 10 thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, sáng sớm Cố Khê mang theo laptop đến cạnh hồ hoa sen hóng gió, nơi này ngày thường sáng nào cũng có người tới sớm đọc sách, cũng có người đến nghỉ ngơi. Nhưng cuối tuần liền quạnh quẽ, xung quanh cô chỉ có một người.
Cô có thể chuyên tâm viết bản thảo.
Đến 11 giờ, di động trên bàn đá vang lên một chút, Cố Khê nhìn, là tin nhắn của Tiếu Hàm: Bạn tôi gửi cua, có chút nhiều, muốn chia sẻ giúp tôi không?
Cố Khê cười cười, đôi tay đánh chữ: Chờ em mười phút, lập tức qua ngay.
Sau khi Cố Khê trả lời tin nhắn liền đóng máy tính, dọn dẹp đồ rồi chạy về kí túc, sau khi cất đồ lại đến kí túc của Tiếu Hàm.
Anh đeo tạp dề, đang chuẩn bị đồ ăn trưa, trong chậu còn có 6 con cua.
Cố Khê vào phòng liền chạy về phía bếp, thấy những con cua lớn còn đang phun bong bóng, cô duỗi tay chọc "Con cua này thật lớn"
Tiếu Hàm vừa cắt thịt, vừa nói "Thời tiết như này thích hợp để cua phát triển nhất"
"Hôm nay em có được bữa ăn ngon rồi"
Tiếu Hàm hỏi "Ăn hấp được không?"
"Được ạ" Cố Khê gật đầu, cô hỏi "Cần hỗ trợ không ạ?"
"Không cần đâu, tôi tự làm"
Cố Khê đứng bên cạnh nhìn động tác rửa sạch cua thành thạo của anh, đột nhiên tò mò một vấn đề, vì thế đổi cách nói
chuyện "Thầy biết nấu ăn như vậy, bạn gái nhất định sẽ rất hạnh phúc nha"
Tiếu Hàm khẽ cười "Đừng cho là tôi nghe không hiểu em đang trêu tôi"
Cố Khê mím môi "Vậy rốt cuộc thầy có bạn gái không?"
Tiếu Hàm nhìn cô "Đứa trẻ nhỏ không cần lo chuyện của người lớn"
Cố Khê dở khóc dở cười, đứa trẻ nhỏ? Cô sao? Tuy rằng thân thể này hiện tại 18 tuổi, nhưng thực ra cô đã 22 rồi, hoàn toàn là một người lớn.
Bất quá nếu Tiếu Hàm coi cô là đứa trẻ nhỏ thì cô làm một đứa trẻ nhỏ vậy.
Ăn bữa cơm phong phú ở kí túc của Tiếu Hàm xong, Cố Khê trở lại kí túc xá, đột nhiên nhớ tới cái gì, vừa rồi cô vội vàng trở về, để cuốn sổ của mình và hai tạp chí thiếu nữ trong đình. Bởi vì bàn đá rất nhỏ nên cô đặt chúng ở trên ghế, vừa rồi chỉ lo ăn cua, cô đã xem nhẹ mất thứ kia.
Trên cuốn sổ đều là tiểu thuyết viết tay, tuy rằng có lưu trữ bản điện tử, nhưng cô rất trân trọng nó.
Cố Khê chạy chậm ra kí túc xá, thẳng đến đình hóng gió cạnh hồ hoa sen, cuối tuần trường học không có người, hẳn là vẫn còn.
Nhưng trái với mong đợi, đã qua một tiếng rồi nên đồ vật cũng không còn nữa.
Lẽ nào người vệ sinh trường coi là rác nên vứt đi?
Hay là bị người qua đường lấy rồi?
_________
Giờ chào cờ lúc 7 rưỡi thứ hai, toàn bộ học sinh tập hợp ở sân thể dục.
Cố Khê vừa đi vừa nói về chuyện không thấy cuốn sổ cho Khương Linh.
Khương Linh "Trời ạ, cậu bất cẩn quá"
"Đúng vậy, tớ hối hận muốn chết" Lúc ấy cô chỉ nghĩ đến việc ăn cua, trong lòng cao hứng liền vứt đồ bừa bãi.
"Vậy có đồ gì quan trọng không?"
"Cũng không quan trọng lắm, bởi vì tớ có lưu trên máy tính, chỉ là nghĩ đến việc bản thảo của mình nằm trong tay người khác, trong lòng cực kì không thoải mái"
Khương Linh hỏi "Trên bìa cậu có viết tên hay lớp không?"
"Không"
"Vậy có lẽ thật sự không tìm được"
"Ai, thôi, lần sau thật sự phải cẩn thận"
Khương Linh cười cười "Những bản thảo đó đều đã đăng rồi, nói không chừng là người đọc của cậu nhặt được"
Cố Khê 囧 囧 "Vẫn là bỏ đi thôi"
Sau khi tới sân, mỗi lớp xếp thành hai hàng, một hàng nữ và một hàng nam.
Nghi thức chào cờ cũng khá giống nhau, trước tiên kéo cờ, hát quốc ca, sau đó là các lãnh đạo nói, thi thoảng cũng có đại biểu học sinh phát biểu.
Khi lãnh đạo nói chuyện, mọi người đều mệt rã rời, trong lòng vẫn luôn nghĩ: Khi nào nói xong vậy? Còn nói bao lâu nữa vậy? Đã xong rồi à?
Lãnh đạo nói chuyện xong, trong lòng mọi người liền thở dài nhẹ nhóm, tiếp đó là đại biểu học sinh.
"A!" Âm thanh cảm thán kinh ngạc truyền đến, Cố Khê theo bản năng nhìn theo, phát hiện Hạ Hữu Nam qua đoàn người đi lên bục.
Cố Khê có chút ngốc, anh đi lên làm gì vậy? Nửa ngày sau mới phản ứng lại, đại biểu học sinh lên bục chính là anh!
Hạ Hữu Nam mặc đồng phục sơ mi trắng và quần tây lên sân khấu, nữ sinh bên dưới đều phát ra tiếng thét chói tai, bởi vì lãnh đạo trường còn ở đó nên tiếng thét cũng được đè nén.
Hạ Hữu Nam không chút hoang mang đi lên, tuy rằng danh khí khi ở trường của anh rất lớn, lãnh đạo trường cũng đã ba lần bốn lượt bảo anh lên phát biểu, anh đều không đáp ứng, vậy mà bây giờ lại đồng ý rồi.
Mọi người đều rất tò mò.
Đôi tay để tự nhiên, khuôn mặt thong dong trấn định, anh bắt đầu diễn thuyết "Thưa thầy cô, các bạn học sinh, buổi sáng tốt lành. Hôm nay tôi thật vinh hạnh khi có thể đứng đây, diễn thuyết vì mọi người với chủ đề <<Môi trường trưởng thành>>...
Thanh âm cuốn hút kết hợp với ngũ quan tinh xảo khiến người bên dưới căn bản không muốn làm việc riêng, chăm chú nghe anh nói.
Cố Khê cũng là một trong số đó.
Hạ Hữu Nam nói "Hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn tới sự trưởng thành của một con người, điều này không thể phản bác được. Trong xã hội thì môi trường nuôi dưỡng có tác động tới không ít những tội phạm. Nhưng trái lại, nếu chúng ta dùng tiêu chuẩn này để đánh giá một con người, thì đây lại là điều không có căn cứ. Chúng ta nhận xét dựa trên hoàn cảnh, song đó lại không phải là yếu tố ảnh hưởng duy nhất, mỗi người đều là một cá thể độc lập, đều có suy nghĩ của chính mình, vậy một người có những tư tưởng, suy nghĩ đúng đắn, hiểu được thế nào là tốt xấu, thì ảnh hưởng của môi trường nuôi dưỡng lại cực kì bé. Xét theo ví dụ mà tôi vừa đưa ra, nếu một người có thành kiến chỉ vì hoàn cảnh của người khác, thì đó mới là thương tổn lớn nhất....."
Hạ Hữu Nam trên sân khấu nói, Cố Khê ở dưới khán đài nghe thấy mà tim đập nhanh, hốc mắc đỏ hồng, cô không dám nhìn anh, chỉ yên lặng cúi đầu.
Trên tay ấm áp, Cố Khê nhìn phía sau, là Khương Linh, cô ấy nắm lấy tay cô.
Khương Linh nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói "Đây là bài diễn thuyết hay nhất mà tớ từng nghe".
Cố Khê mím môi, phát hiện những người khác trong lớp đều nhìn mình, cô quay đầu đi, lại nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam trên sân khấu.
Từ trước đến giờ anh đều là một bộ dáng người khác đừng đến gần, giống như toàn thế giới đều không liên quan gì đến mình, càng sẽ không chú ý tới người khác.
Nhưng tâm tư của anh lại tinh tế hơn so với bất kì ai khác, chỉ là anh chưa bao giờ gõ trống khua chiêng nói ra mà thôi.
Bài diễn thuyết rất ngắn, năm phút đã kết thúc.
Sau khi nói xong, tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên, anh xuống sân khấu, đi về phía lớp.
Cố Khê có chút khẩn trương, trái tim cô đập thình thịch, cô đã quên luôn việc vỗ tay, đôi tay cầm vào vạt áo khoác.
Khi Hạ Hữu Nam đến trước mặt cô, anh ngừng một chút nhìn cô, cũng không nói gì mà trực tiếp đi tiếp về phía sau.
Tiếng vỗ tay bình ổn vang lên nhưng nội tâm của Cố Khê thật lâu sau cũng không thể nào ngừng dao động.