Nhận lấy kết quả kì thi, Bạc Hạ Cửu thở lấy một hơi nhẹ nhõm.
Thứ 3 toàn khối, nhưng vậy cũng được rồi, cô đã quá xuất sắc rồi.
Chẳng nghi ngờ gì nhiều khi Tiêu Dạ đứng thứ nhất, thứ 2 là Nam Thần Phong.
Hai con người xuất sắc chênh nhau một điểm, thật cũng kinh khủng quá rồi.
"Hôm nay học nửa buổi, chúc các em ăn tết vui vẻ cùng gia đình nhé" chủ nhiệm vui vẻ mừng cho mọi người trước một bao lì xì đỏ chót.
Ai cũng vui vẻ, lớp xôn xao lên bàn tán xem năm nay đi đâu rồi hẹn nhau mua quần áo, đi du lịch.
Bạc Hạ Cửu ngồi lắng nghe mọi người bàn tán về kì nghỉ đông sắp tới thật bận rộn còn cô, chỉ có thể cười trừ trong lòng chua xót khôn nguôi.
Muốn bao nhiêu ảm đạm liền có bấy nhiêu.
Bàn tay cầm chiếc bút chì kim vẽ một cô gái tay cầm một bông hoa hướng dương nhưng khuôn mặt u buồn như trực trào nước mắt.
Bạc Hạ Cửu không biết trên mặt mình cũng có một giọt lệ lăn xuống gò má.
Sở Mộc Vi thấy cô khóc liền vỗ nhẹ lên cánh tay lo lắng hỏi thăm "Cửu, sao lại khóc?"
"Hả?" cô ngơ người, khuôn mặt đã ướt nhẹm.
Trong lớp cũng có người phát hiện liền nhìn về phía cô, bị nhìn chằm chằm mặt liền nóng ran "Không có, thưa cô em không khỏe xin phép xuống phòng y tế"
Lau sạch khuôn mặt cũng không khiến nước mắt ngừng rơi.
Bạc Hạ Cửu chạy tới góc khuất của hàng lang tòa nhà cũ, lại một mực bước lên phía sân thượng ngồi co lại một góc nhỏ.
Ôm lấy đầu gối, bản thân không thể ngừng run rẩy.
"Đây" Tiêu Dạ đã đứng đây lúc nào đưa cho cô một hộp sữa dâu.
Nhận lấy hộp sữa, cô ngậm đầu ống hút, hút lấy một ngụm.
"Tiêu đồng học trốn tiết sao, lạ thật đó"
"Sao khóc?"
"Không có, tự dưng nhớ tới chuyện cũ nên có chút buồn thôi" xuyên vào đây cũng được gần nửa năm rồi những kí ức cũ về ngày tết của nguyên chủ hiện lên, cảm xúc khi nãy cũng là của nguyên chủ không phải của cô.
Tiêu Dạ im lặng dang tay ôm gọn cô vào trong lòng để khuôn mặt Bạc Hạ Cửu tựa vào lồng ngực sớm có chút loạn nhịp.
Cả người dựa vào thật thoải mái, bên ngoài thời tiết dù đang se lạnh cũng cảm thấy ấm áp, Bạc Hạ Cửu theo bản năng mà càng dựa dẫm vào Tiêu Dạ, sức lực của cơ thể dồn hết lên người anh.
"Ấm không?"
"Ấm!"
"Tôi muốn hôn"
Bạc Hạ Cửu có chút sửng sốt cũng có chút ngại ngùng, đưa ra cái yêu cầu này đối với cô chỉ có Tiêu Dạ.
Cô đáp một tiếng "Không được" thì anh lại ôm cô chặt hơn như thể muốn cả người cô dung nhập vào anh vậy.
"Đi xuống thôi, không thể trốn tiết học"
"Một lần"
Một lần cái gì chứ, cô đang muốn quay lại hỏi thì trên môi đã nặng trĩu.
Tiêu Dạ vô sỉ, cứ như biết cô quay lại vậy, vô sỉ quá vô sỉ.
Tiêu Dạ hôn cũng chỉ có chạm môi, duy nhất một lần không thêm.
Kéo cô đứng lên, đi về lớp học.
Thời điểm tan trường là thời điểm ai cũng háo hức, chỉ cần nghĩ là bây