Kết thúc phim, Bạc Hạ Cửu gần như chỉ muốn đem bản thân chôn vùi, đòi xem phim ma lại hét toáng lên vì sợ.
Tiêu Dạ lại thoải mái xem phim như chỉ coi nó là phim dọa trẻ con.
Có lẽ người này còn đáng sợ hơn ma.
"Đi ngủ, muộn lắm rồi" Bạc Hạ Cửu ngáp vài cái rồi bước tới phòng chỉ là đằng sau có cái đuôi Tiêu Dạ đi theo.
Thừa biết anh chẳng bao giờ chịu ngủ một mình nhất là nơi nào có cô.
Ngăn cũng không được đành để anh tùy ý đi theo.
Cả hai cùng đánh răng rồi leo giường tắt đèn ngủ, Bạc Hạ Cửu hơi mơ màng thì lại bị làm cho giật mình tỉnh dậy.
Bầu ngực cảm giác bị bóp lấy một bên, Bạc Hạ Cửu lần theo tay thì phát hiện tay Tiêu Dạ đang chạm vào ngực cô.
Tên biến thái này, khi ngủ không để người ta yên sao?
Anh vẫn để tay ở ngực nhưng không thêm bất kì một hành động nào khác, lúc này Bạc Hạ Cửu mới tạm yên tâm một chút.
Dù sao mơ màng cũng bị làm cho tỉnh, nói chút chuyện phiếm với anh xem dễ ngủ không.
"Tiêu Dạ, sau khi nghỉ đông kết thúc.
Đến giữ tháng 4 chúng ta có đợt đi tham quan ngoại khóa.
Cậu đi chứ?"
"Vậy cậu?" Tiêu Dạ hỏi ngược lại.
"Đi chứ, năm nay phải nhận lấy buổi đi chơi thoải mái nhất có thể" Bạc Hạ Cửu quay người lại đối diện với Tiêu Dạ.
Ánh trăng chiếu qua chiếc rèm nhìn được nửa khuôn mặt góc cạnh của Tiêu Dạ.
Anh vẫn nhắm nghiền mắt như đang ngủ, nếu không phải vừa nói xong chắc cô cũng không biết Tiêu Dạ chỉ đang nhắm mắt chứ không ngủ.
Tiêu Dạ trong bóng đêm khẽ cười chỉ là đến quá nhanh đi cũng nhanh không kịp nhìn "Vậy tôi cũng đi, cậu đi đâu tôi đi đó"
Làm ơn đừng tung thính được không, quả thính này ngọt đến tiểu đường rồi.
Sến muốn sởn gai ốc cả lên vậy mà fan của anh nghe được câu này xong chắc nhập viện luôn quá đấy.
Nói chuyện thêm được mấy câu thì cả hai chìm cả vào giấc ngủ, hai người đều có giấc mơ khác nhau nhưng lại ôm chặt nhau mà nằm ngủ.
Tối qua quên tắt chuông báo thức cho điện thoại nên nay Bạc Hạ Cửu đã dậy từ sớm, ngồi không quá ba giây lại bị kéo trở lại trong chăn kéo kín mít.
Tiêu Dạ muốn cô nghẹt thở chết à?
"Tiêu Dạ, thói ngủ cậu thật xấu"
"Vẫn như vậy mà"
Không biết có phải cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn không mà cảm thấy giọng của Tiêu Dạ có chút gì đó dịu dàng.
Mí mắt một lúc lại cụp xuống tối sầm, không thể chống nổi cơn buồn ngủ, Bạc Hạ Cửu vứt máy sang tủ đầu giường quyết định ngủ tiếp.
Giấc ngủ thật sâu đến 10h, cô mới lục xục bò dậy đi đánh răng.
Lau xong khuôn mặt, Bạc Hạ Cửu ra khỏi phòng đi tới