Bạc Hạ Cửu đứng nguyên một chỗ, không khí lại trùng xuống nặng nề, cô loay hoay không biết nên nói gì đây.
"Ừm, hay là vào trong nhà trước đã" Bạc Hạ Cửu mở lời đề nghị, chứ đứng lâu ở đây cô cũng ngại lắm, biết nói gì đâu mà.
Tiêu Dạ cũng khẽ gật đầu, cả hai cùng bước đều đi ra khỏi vườn uyển.
Bạc Hạ Cửu chẳng biết nên nói gì nữa, cô cứ im lặng suốt dọc đường trầm ngâm suy nghĩ xem nên mở lời hay không rồi nên nói gì đầu tiên.
Tiêu Dạ liếc nhìn xuống Hạ Cửu rồi lại ngước lên.
Không ai nói một lời, bước vào cửa đi tới phòng ăn.
Khả Ái và Thuần Khương nhìn hai đứa trẻ, càng nhìn càng thấy xứng đôi nhưng bầu không khí xung quanh lại trầm lặng.
Hai bà mẹ cũng thấy lạ, rõ ràng hồi đó vẫn khá là thân đâu đến nỗi như bây giờ.
Rốt cuộc là, sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì dẫn đến tình trạng như này.
Khả Ái cùng Thuần Khương nháy mắt với nhau, ra sức tác hợp cho con cái của mình.
Khả Ái mở lời trước "Tiểu Cửu, là thế này a, tiểu Dạ thằng bé mới về nước, phòng ngủ của nó chưa dọn qua.
Cháu cho tiểu Dạ tá túc một đêm ở nhà cháu được không?" Khả Ái ra giọng hết sức trùng hợp thôi, Thuần Khương bên này cũng giả bộ ngạc nhiên "Ôi, thế để tiểu Dạ qua nhà Cửu Cửu ngủ, dù sao nhà vẫn còn phòng trống"
Tiêu Dạ trong nháy mắt đã hiểu ẩn ý của Khả Ái, anh chỉ im lặng liếc nhìn Hạ Cửu chờ xem phản ứng của cô.
Bạc Hạ Cửu bên này chưa biết giả thật lẫn lộn, mắt cứ giật liên tục, điềm không lành.
Hai cái con người kia "kẻ tung người hứng" nắm chọn phần thắng trong tay.
Bạc Hạ Cửu đành thấp giọng "Vâng" một tiếng.
Tay Thuần Khương và Khả Ái dưới bàn ăn nắm chặt lấy nhau tỏ vẻ thành công, khuôn mặt lại cố không biểu lộ ra chỉ mỉm cười dặn dò đôi câu rồi kêu ra về sớm.
Bạc Hạ Cửu ngồi lên xe, ghế phụ nãy trống giờ đã có người ngồi lên.
Cô chuyên tâm lái xe, không nói nửa lời, cứ vậy mà im lặng suốt đoạn đường đi.
Về đến nhà, Bạc Hạ Cửu liền kêu anh ngồi ở sofa, rót lấy cho Tiêu Dạ một cốc nước rồi tới phòng ngủ cho khách dọn dẹp.
Mọi thứ ngăn nắp xong xuôi, Hạ Cửu nói với Tiêu Dạ một tiếng phòng đã dọn xong mới quay trở về phòng tắm rửa.
Thói quen đi ngủ vẫn mặc đồ mỏng manh đã lâu không bỏ được, chỉ là lớn lên một chút thì mặc có hơi táo bạo hơn, phải nói váy ngủ cực gợi cảm, lộ ra da thịt trắng nõn hồng hào.
Bạc Hạ Cửu chưa có ăn tối, đi đến phòng bếp tìm kiếm thức ăn trong tủ lạnh mang ra chế biến.
Tiêu Dạ cũng vừa tắm xong đi ra, tới gần phòng bếp.
Bóng dáng Bạc Hạ Cửu đứng bếp không tồi, lưng thẳng tắp, những gì cần làm đều làm rất tốt không có chút động tác thừa, nhìn như cô vợ nhỏ trong nhà.
Tiêu Dạ nâng khóe miệng hơi nhích lên một chút mà cười.
Bạc Hạ Cửu cảm nhận được có người phía sau, quay ra nhìn.
Giây trước còn hờ hững giây sau mặt nóng lên, đôi đồng tử đen láy giãn ra, miệng hơi run lên "Tiêu Dạ, cậu không mặc quần áo tử tế vào rồi hẵng bước ra được hả?" Anh thản nhiên ậm ừ, nhấc chân bước tới gần, Tiêu Dạ chẳng khác nào người khổng lồ bước vào nhà người tí hon.
Bạc Hạ Cửu tưởng rằng chiều cao của cô không tồi, cũng gọi là so được với mấy người con trai nhưng cô đã nhầm.
Tiêu Dạ chắc chắn là cao 1m90, ngước nhìn muốn đau cả cổ, Hạ Cửu thất vọng hóa ra 1m71 cũng chẳng là gì cả.
Tiêu Dạ tới sát gần bên cô, bộ ngực trần nóng bỏng như muốn áp lên lưng Hạ Cửu.
Làn da cô rất mát, ngực Tiêu Dạ áp lên làm cho cô thoáng rùng mình vì hai loại nhiệt xung đột.
Tiêu Dạ đưa bàn tay ôm lấy bụng cô, cánh môi chạm vào tai Hạ Cửu khiến tai cô nóng lên đỏ hồng, một bộ phận đã bán đứng sự bình tĩnh hiện tại của cô "Tôi không có quần áo, cô nói xem nếu có, sao tôi phải cởi trần?" Bạc Hạ Cửu mặt hồng rực nóng ran như người phát sốt.
Bàn tay đang cầm thìa cũng phải dừng lại.
Hóa ra là cô chưa đưa quần áo ngủ cho Tiêu Dạ, mà nhà cô làm gì còn bộ quần áo nam nào.
Bạc Hạ Cửu hơi sững lại, nụ cười trên khóe miệng Tiêu Dạ càng đậm, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.
Bạc Hạ Cửu sực nhớ ra còn bộ quần áo nam của sáu nám trước nhưng.....!giờ mặc còn vừa không?
"Tôi....!đi tìm quần áo cho anh*" Bạc Hạ Cửu rời phòng bếp đi tới phòng ngủ của mình, Tiêu Dạ cũng theo sau tiến vào.
Căn phòng thay đổi cũng không nhiều, thay vào màu đen của bức tường ngày trước là màu tím nhàn nhạt, trên tủ đặt đèn ngủ còn thêm một cái máy xông hương mùi cam chanh thoang thoảng, phía góc tường bên trái còn thêm một chiếc bàn trang điểm.
Bạc Hạ Cửu mở cửa tủ quần áo tìm xem có còn bộ quần áo sáu năm trước không.
Quả nhiên là vẫn còn, cô cầm ra tính đưa cho Tiêu Dạ lại nhìn kích cỡ bộ đồ.
Quá bé, này mặc không phải là rách luôn bộ đồ sao?
(*phần này mình dùng từ xưng tôi-anh cho hay, chứ cậu-tôi....!lãng quên đi nhé, quá khứ rồi)
"Bộ này, bé quá rồi.
Anh cũng quá lớn đi" cô nhướn mày nhìn Tiêu Dạ.
Chẳng lẽ giờ cứ để tồng ngồng vậy?? Thế kì quá, bây giờ phải tìm bộ nào lớn lớn cho anh ta mới được.
Nhưng Hạ Cửu nhận ra trong nhà không có bộ quần áo nam nào, đây là quần áo để cho bố ngày trước, Tiêu Dạ hồi đó mặc có còn rộng