Vừa mới bước vào cửa động, tay Thích Thất liền né tránh khỏi tay Hàn Triều, sau đó nhìn anh như người xa lạ. Hàn Triều nhìn chằm chằm cái tay trống không một vài giây, trong trí nhớ đây là lần thứ hai Thích Thất bài xích tiếp xúc với anh, loại cảm giác này vẫn là trước sau như một làm anh thật khó chịu...
"Anh là Hàn Triều? Anh đã trở lại?" Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng Thích Thất nói thật khẳng định, cô không hề hoài nghi khả năng chuyện này có thể phát sinh, cô đều có thể xuyên qua đến đây, "Hàn Triều" có thể trọng sinh cũng không phải không có khả năng, huống chi, trước khi trọng sinh Hàn Triều đã sớm có dấu hiệu, thăm hỏi đối với Hàn Tiến, quan tâm đối với Bạch Thi Thi, đây đều không thể là sự tình mà Hàn tổng của cô sẽ làm.
Hàn Triều không ngạc nhiên thấy Thích Thất sẽ biết anh "cũng" đã trở lại, chuyện của anh cô vẫn luôn hiểu biết, đây cũng là một lần nữa chứng minh phỏng đoán trước đây của anh là đúng, Thích Thất là giống như anh trọng sinh mà đến, anh không phải không đoán Thích Thất đến từ một thế giới song song, nhưng đến từ thế giới song song thì Thích Thất làm sao sẽ biết được mạt thế sẽ đến, vì sao sẽ biết được rất nhiều chuyện chưa phát sinh, nếu không phải trọng sinh căn bản sẽ không giải thích được chuyện của cô ấy. Hàn Triều không để bụng Thích Thất rốt cuộc là đến từ nơi nào, thế giới song song cũng được, trọng sinh cũng được, anh chỉ để ý đến cảm tình của Thích Thất đối với anh là thật hay là giả, đáng tiếc, cô mơ hồ ngây thơ, cô thân mật ỷ lại, cũng chỉ là một hồi âm mưu mà thôi, anh thừa nhận anh để tâm vào chuyện vụn vặt, được đến thể xác và tinh thần cùng với tình yêu say đắm của cô, sau đó phát hiện cô không yêu mình chút nào làm anh không thể nào tiếp thu được.
"Đúng vậy, anh đã trở về." Nhìn Thích Thất, sau đó trào phúng cười cười: "Em cũng không phải đã trở lại sao?"
"Em......" Thích Thất muốn nói cô không phải là "Thích Thất", nhưng mặc dù nói thì có thể như thế nào, Hàn tổng của cô đã không còn, hiện tại chỗ này chính là Hàn Triều, Hàn Triều người yêu Bạch Thi Thi, cô cúi đầu cắn cắn môi, thấp giọng hỏi: "Anh muốn thế nào?"
Thấy Thích Thất cam chịu, còn có thanh âm xa cách lãnh đạm của cô làm dây thần kinh trong đầu Hàn Triều căng ra, môi gắt gao mím lại, anh nhìn chằm chằm Thích Thất không bỏ, anh muốn như thế nào, anh cũng không biết anh muốn như thế nào, anh chỉ là cảm thấy thật khó chịu, thật khó chịu, nhưng kêu anh làm như thế, anh lại có thể như thế nào, đối với cô ấy có thể như thế nào: "Anh còn chưa nghĩ ra, chờ anh nghĩ ra rồi nói sau." Giờ phút này Hàn Triều như đứa trẻ giận dỗi, rõ ràng trong lòng để ý người khác thật nhiều, nhưng lại cố tình muốn lăn lộn người khác, cũng lăn lộn luôn chính mình.
Đi ra khỏi phòng, Hàn Triều nghe được thanh âm truyền đến từ một phần sơn động khác, tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt, anh và Thích Thất giận dỗi nhau thì giận, không có nghĩa anh có thể để người khác biết được bí mật của cô, cho dù sự tình Chu Đại Sơn biết cũng không phải tường tận, nhưng anh sẽ không cho phép một tia uy hiếp đến an toàn của Thích Thất...
Ngày hôm sau như cũ, nhân sâm đợi ở cửa động, đám người Hải Đông Thanh tiếp tục đi huấn luyện dị năng, chỉ có cái khác là hiện giờ còn thêm một Hàn Triều ra ngoài giải sầu, đối với việc Chu Đại Sơn không thấy đâu, tất cả đều ăn ý không nhắc đến người này nữa.
Thích Thất chính mình một người ở trong sơn động, từ tối hôm qua sau khi hai người ngả bài, Hàn Triều không bước vào sơn động của cô nữa, Thích Thất nhẹ nhàng thở ra, cũng cảm giác được chua xót dâng lên, cô không biết về sau phải làm sao, không thấy Hàn tổng, cô rất nhớ Hàn tổng của mình.
Hàn Triều không chỉ hành hạ đến chết động thực vật không có mắt tự mình đưa tới cửa, một bên tinh thần lực yên lặng chú ý đến nhất cử nhất động của Thích Thất, anh tựa như một tên xì ke núp ở chỗ tối, không dám xuất hiện không dám rời xa, chỉ có thể không ngừng giết chết tra tấn mọi thứ mới có thể làm mình quên đi được một lát.
...
Đã qua đi thời gian ước định lúc trước, người tìm lại được địa điểm ước định là do họ vẫn chưa đi xa mà thôi, nếu không, nói không chừng cũng sẽ bị lạc tại khu rừng rậm này. La bàn được phát là không sử dụng được, cho tới giờ phút này họ mới xác thật cảm giác được từ trường bên trong rừng biến hóa làm ảnh hưởng đến mình, họ không thể dựa vào la bàn phân rõ phương hướng, vậy sao cấp trên còn đưa cho họ sử dụng, thế là thế nào?
Giờ phút này đám người dẫn đầu Lôi Biểu cũng không ngừng chửi má nó, người Đường gia kia nói cái gì từ trường không ảnh hưởng đến la bàn, trải qua một ngày cặn kẽ nghiên cứu họ mới có được kết luận này, nguyên lai hết thảy đều là âm mưu, nếu không phải nơi này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khiến bọn họ lấy la bàn ra dùng, như vậy theo kế hoạch chờ đến khi đến trạm phát điện tỉnh X mới lấy ra sử dụng, đến lúc đó bọn họ bị lạc hướng, những người Đường gia mới có cơ hội độc chiếm bảo tàng.
Đám người Lôi Biểu bị tinh thần cây bách khống chế, ở trong rừng không ngừng xoay quanh vòng vòng, đám người Hàn Tiến sớm hơn, trải qua tầng tầng trạm trạm, hy sinh gần nửa số người, rốt cuộc cách không xa chỗ cây bách phát hiện được đám người Bạch Thi Thi. Bắt đi mấy người Bạch Thi Thi nói là cây nắp ấm, trên thực tế là đám nhện sói đam mê hút máu phụ nữ, con mồi bị nhện sói cắn, thần kinh sẽ bị tê mỏi, sau đó bị nhện khống chế trở thành túi máu di động cho chúng hút, cố tình nhện sói lại đặc biệt thích hương vị cây nắp ấm, sẽ đem con mồi đến gần vùng phụ cận