Ba tháng trước, Âu Dương Phong Ngạn ra ngoài ăn yêu thú cấp cao Ngự Hạc Tuyết Xà để lấy Long Dược Xà mọc trên đầu của nó.
Nhưng có một chút vấn đề nhỏ đã xảy ra.
Hắn không cẩn thận trúng phải độc dược của con quái thú này trong thời gian nó tự bạo.
Độc đã được giải một phần nhưng đôi mắt tạm thời không thể nhìn thấy được.
Hắn ngất xỉu ngay trên con suối lạ.
Trời không tuyệt đường hắn, một nữ nhân kì lạ đã cứu hắn.
Nàng không thích nói nhiều, kể cả khi hắn có ngang ngược đe dọa tính mạng của nàng chăng nữa thì ngay lập tức có một bàn tay ấm áp che miệng hắn lại, không cho phép hắn tiếp tục phát ra bất cứ một lời nào.
Giọng nàng nhàn nhạt đầy châm biếm:
- Bởi vì ngươi gọi ta là mẫu thân nên ta mới vớt ngươi về.
Ngoan ngoãn một chút thì mẫu thân thương con.
Vốn dĩ có thể phản kháng nhưng Âu Dương Phong Ngạn lại không làm vậy.
Hắn im lặng nằm trong lòng nàng đến khi thiếp đi.
Một cảm giác kì lạ mà từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa từng trải qua.
Hắn là thân vương của một nước lớn.
Khi chào đời, trời sinh dị tượng, vốn định sẵn là kẻ làm chủ thiên hạ.
Nhưng khi hắn lên năm, thần tiên xuống núi tìm đến Trạch Lan quốc nói hắn không thể làm vua, chỉ nên làm một kẻ bảo vệ trung thành của Trạch Lan quốc, như vậy mới có thể tránh cho Trạch Lan quốc một kiếp thương vong đồng thời tránh cho hắn một thiên kiếp.
Mà bí mật này, chỉ có người hoàng thất mới biết.
Hơn nữa, hắn cũng bởi tài năng xuất chúng hơn người, mẫu thân thường không để tâm đến hắn quá nhiều.
Người luôn tự hào hắn làm gì rồi cũng hoàn hảo cả thôi.
Người đem toàn bộ tình yêu còn lại ném trên người những huynh đệ khác.
Âu Dương Phong Ngạn là kẻ hiểu chuyện.
Hắn biết nương rất thương mình.
Song vì hắn làm gì cũng hơn người.
Những người bên cạnh hắn không tránh khỏi cảm giác ghen tị, có thể chống đối hoặc bắt nạt hắn.
Nương không còn cách nào khác để hắn chịu ủy khuất về phương diện tình cảm.
Tuy nhiên về phương diện vật chất, nương không thiếu hắn một thứ gì, thậm chí còn lén lút ban chuyển đến phủ của hắn nhiều kì trân dị bạo mà hắn cực kì có hứng thú.
Nhưng nàng không biết, cách đối xử không công bằng này biến hắn trở thành một kẻ lạnh lùng, giết chóc không cảm xúc.
Nếu nương hi vọng hắn trở thành thanh gươm của Trạch Lan thì hắn sẽ thỏa mãn nàng.
Thân đầy gai nhọn nhưng tim đầy gai máu.
Bộ mặt độc ác ấy, hắn sẽ mang lên mình thay cho hoàng tộc.
Đêm đêm hắn luôn lạc vào mộng cảnh, mẫu thân cùng những người khác ở một góc, chỉ mình hắn lẻ lơi nơi góc tới không ai ngó ngàng đến.
Đến khi giật mình tỉnh giấc, trán ướt đẫm mồ hôi, một bàn tay nhẹ nhàng khác vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu thủ thỉ:
- Ở đây sẽ không có ai bắt nạt ngươi hết.
Mau ngủ đi.
Âu Dương Phong Ngạn vươn tay bao lấy quanh eo của nàng.
Lâu dần, hắn đã ở cùng nàng hơn một tháng, tình thế thay đổi, lần này hắn không phải là người rúc trong lòng ai đó nữa mà cẩn thận để người kia nằm gọn trong vòng tay từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Độc của Ngự Hạc Tuyết Xà vốn dĩ phải mất ít nhất 2 tháng mới tự tiêu tán, nhưng vào một buổi chiều gió thoảng, hắn đang ngồi ngoài cổng hang cùng với ngự thú của nàng thì nữ nhân chợt bước đến bên cạnh hắn:
- Sắp tới ta không thể chăm sóc cho ngươi được nữa.
Nha hoàn của ta nói, ta phải trở về phủ có việc.
Sắp tới A Minh sẽ giúp ta bảo vệ ngươi.
Ngạn Nhi cuối cùng cũng không còn mẫu thân nữa rồi.
- Nhà ngươi ở đâu?
Nữ nhân trầm mặc không trả lời, sau một hồi thì tiếp tục:
- Cạnh nơi ngươi ngủ, có một bình thuốc.
Sáng và tối đều phải thoa quanh viền mắt.
Biết bản thân không thể dò hỏi thêm thông tin gì từ nàng, Âu Dương Phong Ngạn bất giác cười mà không hiểu nguyên do là vì sao.
Hắn nói:
- Hôm nay ta muốn ăn thịt gà nướng.
- Được - Giọng nàng thoáng ý cười - Đến cuối cùng Ngạn Nhi vẫn muốn làm nũng a
- Ta xuống suối bắt cá về cho ngươi ăn.
- Lão nương cũng muốn ăn cả tôm và cua nữa.
Tiếng cười giòn tan sau câu nói đùa khiến Âu Dương Phong Ngạn xao xuyến.
Thật sự, bây giờ hắn chỉ muốn mở mắt thật lớn để nhìn rõ người con gái trước mặt.
Hắn không có năng lực níu giữ