Ngũ Thiên Kiều tỉnh dậy vào hai ngày sau đó.
Hứa Tầm An và Khiểm Thúy luôn túc trực bên cạnh nàng cả ngày, thậm chí đến tận lúc nàng ngủ mới chịu ra ngoài thiếp đi bên cạnh giường.
Dưới mệnh lệnh của vương gia, trên dưới vương phủ được thắt chặt an toàn.
A Tâm của hiện tại trở thành thị vệ thân cận không thể tách rời của Ngũ Thiên Kiều.
Còn hiện tại, Âu Dương Phong Ngạn và Mặc Thừa Ân đã vắng mặt.
Bởi vậy trách nhiệm của nha đầu lại càng lớn.
Đến ngày thứ ba, đúng là Ngũ Thiên Kiều không chịu nổi bầu không khí bức bối này nữa, A Tâm và Khiểm Thúy hộ tống nàng rời phủ.
Trước khi đi, Hứa Tầm An không quên nhét vào tay hai người hai túi tiền lớn, toàn là tiền vàng, còn không quên căn dặn:
- Vương gia có lệnh, chỉ cần đồ vương phi thích đều mua.
Vương phủ không thiếu chút tiền nhỏ này.
- Vâng.
- A Tâm - Bà ghé sát tai nha đầu thì thầm - Mấy cửa tiệm thuộc quyền sở hữu vương phủ, cứ dẫn vương phi tới làm quen trước.
Sớm hay muộn, nàng cũng phải tiếp quản cùng vương gia thôi,hiểu chưa?
- Ta rõ rồi.
- Còn nữa, kẻ nào mạo phạm vương phi...thì...
Hứa Tầm An đưa tay xoẹt qua cổ ra dấu.
A Tâm nhàn nhạt gật đầu, xoay người đi, đưa tay vẫy vẫy:
- Ta cũng tính làm thế.
Bên trong xe ngựa rộng lớn, Khiểm Thúy đang không ngừng khoe số tiền mà đủ để nha đầu sống cả đời mà không phải lo nghĩ với Ngũ Thiên Kiều.
Nàng cũng cười cho có lệ.
Thật ra, nàng khá mệt mỏi nhưng cách mọi người đối xử với nàng, những ánh mắt ấy khiến nàng càng coi đó là gánh nặng.
Họ sợ hãi khi đến gần nàng, tuy nhiên vẫn chọn cách phục tùng.
Lòng người thật khó đoán.
- Vương phi, chúng ta đi đâu đây? - Khiểm Thúy hào hứng hỏi
- Gọi tiểu thư.
- Dạ, tiểu thư.
Người muốn đi đâu?
- Cái đó...Ta muốn bông hoa màu xanh nhạt đó.
Khiểm Thúy nghiêng đầu nhìn qua tấm rèm cửa.
Ngũ Thiên Kiều tựa đầu trên thành cửa, ánh mắt trầm ngâm ngắm bông hoa màu xanh pha chút đỏ ở đỉnh nhụy.
Nha đầu vội vàng bò ra ngoài vỗ vỗ vai yêu cầu xe dừng lại.
Sau khi trao đổi xong xuôi, A Tâm đồng ý cho nha đầu đi mua hoa còn bản thân thì chui ngược vào bên trong canh chừng Ngũ Thiên Kiều.
Nàng vẫn dáng ngồi đó, nhưng âm thanh đã phát lên:
- Chuyện sát thủ điều tra đến đâu rồi?
- Nô tỳ không rõ.
Nhưng vương gia chắc chắn sẽ cho người một lời giải thích xác đáng.
- Hắn làm việc cũng thật chậm chạp đi.
Đúng là kẻ đáng ghét.
- Vương gia rất yêu vương phi.
Nô tỳ chưa từng thấy ngài ấy đối xử dịu dàng với ai như vậy trước đây.
- Vậy à? - Ngũ Thiên Kiều im lặng một hồi - Những nương tử ngày trước, bọn họ bị giết như thế nào?
- Chuyện đó...!truyện ngôn tình
A Tâm chần chừ không dám trả lời.
Chuyện này đối với nữ nhân bình thường thì có hơi quá sức chịu đựng.
Dù vương phi có