Trong hai ngày tiếp theo, Ngũ Thiên Kiều không hề rời khỏi nhà trọ.
Nàng cùng Mặc Nhiên ngày ba bữa,từ từ thưởng thức mọi món ăn trong quán.
Nếu cảm thấy nhàn chán quá mức không có gì làm,hai người lại ngồi dưới sảnh lớn nghe đoàn ca kĩ đàn hát.
Thi thoảng Mặc Nhiên cũng trổ nghệ một chút tài vặt.
Mà Ngũ Thiên Kiều thường sẽ nhân lúc quán vắng khách mới chỉ dạy thêm cho Mặc Nhiên vài tuyệt kĩ cũng như chỉnh lại lỗi trong việc sử dụng cổ cầm của nha đầu.
- Tiểu thư, còn chuyện gì người không thể làm không?
Đứng trước câu hỏi ngây ngô của Mặc Nhiên, Ngũ Thiên Kiều chỉ cười.
Nàng vẫn ôm cây tỳ bà tiếp tục gảy.
Đôi mắt nàng khẽ nhắm, trong khi những ngón tay thì vẫn cứ lướt.
Âm thanh du dương ngân vang giữa không gian, len lỏi vào từng góc sâu nhất trong tâm hồn con người.
Chẳng biết là trôi qua bao lâu, đến khi nàng mở mắt,tiếng đàn dứt thì tiếng thút thít khẽ vang bên cạnh.
Mặc Nhiên cứ thế dùng vạt áo lau đi những giọt nước mắt.
Nước mắt như trân bảo, không thể dễ dàng rơi xuống.
Ngũ Thiên Kiều cẩn thận đặt đàn sang một bên rồi bế nha đầu lên hỏi han :
- Sao lại khóc? Ai bắt nạt muội sao?
- Muội không biết, chỉ là...nước mắt tự rơi, muội không khống chế được.
Nó làm muội nhớ đến lúc cha mẹ bỏ rơi muội, không cần muội nữa, những ngày sống lưu lạc ở Ling Cương thuở trước...muội...muội xin lỗi...
Ngũ Thiên Kiều không nói gì cả.
Nàng cứ thế ngồi ôm lấy Mặc Nhiên mà thôi.
Một lớn một nhỏ ngồi ở góc khuất xa xa ấy trông thật cô quạnh biết bao.
Khóc một hồi, Mặc Nhiên thở đều đều trong vòng tay của nàng.
Ngũ Thiên Kiều đứng dậy, đưa người về phòng.
Nhìn vật nhỏ nằm ngủ ngoan ngoãn trên giường, nàng cảm thấy trong lòng như có thêm một hòn đá đè nặng.
Cổ họng chợt không thể cất thành tiếng mà những suy nghĩ rối loạn chẳng cách nào có thể khống chế.
Ngũ Thiên Kiều rời khỏi phòng với tâm trạng nặng trĩu như vậy.
Nàng vừa đi men ban công, chuẩn bị bước xuống tầng thì tiểu nhị chuyên hầu hạ nàng suốt hai ngày qua đi tới với một hộp quà :
- Tiểu thư, vị khách quan ở đằng kia ai mộ nên muốn tặng món quà này cho người.
- Được, đưa vào phòng cho ta.
Nhẹ nhàng một chút, Mặc Nhiên đang ngủ.
- Dạ, tiểu thư.
Không biết vô tình hay cố ý mà bàn của chủ nhân món quà ở ngay cửa ra vào của tiệm.
Ngũ Thiên Kiều lướt qua sảnh chính trước những ánh nhìn rất đỗi đa tình.
Khúc nhạc của nàng đã chạm tới trái tim của không ít người.
Dù rằng vẻ bề ngoài có chút tầm thường nhưng tài năng mới là thứ con người Vu Lan trọng dụng.
Nàng ở trong mắt những nam nhân lúc này không khác nào một miếng kì trân dị bảo cần được bảo vệ cả.
Ngũ Thiên Kiều vừa rời quán trọ thì nam nhân liền cầm bội kiếm rời đi.
Mà nàng đi cách quán trọ chưa được hai chục bước chân thì đã hai đại cao thủ bám sát chân.
Nàng nhảy lên mái nhà trốn tránh sự truy đuổi đồng thời phóng tầm mắt ra tứ phương để tìm địa điểm thích hợp để hạ sát.
Rất nhanh, sát thủ bị nàng dồn ép vào một con hẻm vắng.
Mà nàng thì nhàn nhã ngồi phía trên họ để hai con người đó đứng hoang mang ở phía dưới vì nghĩ rằng đã mất dấu nàng.
- Kết thúc thôi.
Ngũ Thiên Kiều nhảy xuống với hai con dao gọt hoa quả sắc lẹm.
Đồ nghề cô thủ sẵn được khi rời khỏi phòng trọ.
Hai mũi dao đồng thời cắm vào đỉnh đầu của hai kẻ xấu số kia.
Một tiếng xoẹt, hai cái xác đã nằm cả trên đất với tư thế mở trừng trừng mắt,chết không kịp phản hứng.
Nam nhân