Ba người, hai lớn một nhỏ dừng chân tại một cửa hàng lớn.
Mặc Nhiên có vẻ vô cùng hứng thú với đồ ăn ở nơi đây, đi đến đâu cũng sát lại hỏi han đủ thứ.
Còn Khiểm Thủy thì khá là cần mẫn giải thích từng chút một cho nha đầu.
- Vương phi, đồ ăn ở Linh Cương phong phú thật đó.
- Gọi là tiểu thư - Ngũ Thiên Kiều ân cần lau thức ăn thừa cho Mặc Nhiên - Coi kìa, cẩn thận một chút.
- Không được đâu.
Gọi là " vương phi" mới được.
Ở Linh Cương, ai cũng tò mò về người đó.
- Tò mò? - Ngũ Thiên Kiều cười khẩy - Tại sao vậy?
- Vì người có khả năng thâu tóm được vương gia đó.
Người không biết vương gia của chúng ta là thể loại cứng nhắc, tùy hứng, ít nói lại còn đứng ghét tới mức nào đâu.
- Vậy ư? Vậy ngươi có thất vọng về bản vương phi không? Dù gì ta cũng không phải người có thể chất tu luyện.
- Nhưng người rất mạnh, vô cùng phi thường.
Mặc Nhiên hai mắt tròn xoe đầy phấn khích, dáng vẻ tán thưởng trông vô cùng đáng yêu.
Ngũ Thiên Kiều chỉ gật gù cười cho qua.
Lâu lâu nói chuyện với người khác khiến tâm tình của nàng bớt căng thẳng hơn,hơn nữa được nói chuyện với Mặc Nhiên, tính giải trí cực kì cao.
- Tiểu thư, món chính của chúng ta gọi xong rồi.
Có lẽ sẽ hơi lâu, người có muốn trước đó ăn gì đó lót dạ không?
- Gọi một bình trà là được - Nàng quay qua Mặc Nhiên - Đồ ăn ăn khi đói mới là mĩ vị, có đúng không?
- Ân, đều nghe theo vương phi.
Mặc Nhiên ôm gương mặt đỏ lựng ngại ngùng cười khúc khích.
Vương phi vẫn còn nhớ những gì nha đầu nói.
Niềm vui này đúng là không gì sánh nổi mà.
Mấy tên đầu rỗng ở Nạp Lan các ngoài chém giết thì đâu còn tác dụng gì.
Vương phi mới là nhất.
Vương phi là người thông thái và hiểu chuyện nhất.
Khiểm Thúy lấy xong đồ cũng nhanh chóng chạy về bàn thuần thục rót trà phục vụ tận tình.
Hương trà thơm nhàn nhạt làm tâm tình người khác vô cùng thư giãn.
Mặc Nhiên cảm thán :
- Trà Trạch Lan cũng rất ngon nữa.
Không như ở Linh Cương, vừa đắng vừa lạnh.
Nô tỳ uống không quen.
Mà bọn họ toàn bắt muội uống sữa bù lại thôi.
- Vậy khi nào về, mang một chút cho muội, được không tiểu thư? - Khiểm Thúy nhanh miệng hỏi
Ngũ Thiên Kiều gật đầu.
Mặc Nhiên rúc vào lòng Khiểm Thúy như thể làm nũng :
- Khiểm Thúy tỷ tốt thật đó.
Đồ ăn tỷ nấu cũng rất ngon.
Hay là tỷ đừng ở Trạch Lan nữa, về Linh Cương với muội có được không?
- Sao được chứ?
- Chỉ cần Khiểm Thúy tỷ đồng ý, vương phi chắc chắn chấp nhận mà.
Ngũ Thiên Kiều chỉ cười.
Nha đầu này thật tâm cơ mà.
Không biết đã nghe được bao chuyện từ phía của A Tâm rồi.
Dù sao bọn họ cũng từ một nơi mà tới.
Mà Mặc Nhiên chỉ vừa mới tới.
Ngoài A Tâm ra thì chắc chẳng còn ai rỉ vào tai nha đầu mấy câu vô lí như này đâu nhỉ? Người của Âu Dương Phong Ngạn, người nào cũng có tài năng riêng hết.
- Thiên Kiều?
Một giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút xúc động vang lên từ phía sau.
Ngũ Thiên Kiều quay lưng lại nhìn.
Hai nha đầu đang nói chuyện vui vẻ cũng dừng lại mà ngước mắt lên.
Một nữ tử trông vô cùng xinh đẹp đang thẫn thờ nhìn họ.
Ngũ Thiên Kiều đáp lại:
- Ngươi gọi ta?
- Thật sự là Thiên Kiều sao? - Giọng nói mang theo sự run rẩy - Thiên Kiều, là ta, Ngô Ngọc Minh, ngươi còn nhớ ta không? Ở trong núi Nhu Nghi, cùng Thanh U Thanh Tuyền yêu thú, ngươi cứu ta đó.
Ngũ Thiên Kiều cúi đầu suy nghĩ.
Ngón tay trỏ của nàng gõ gõ vài nhịp trên cằm :
- Quả thật có chuyện này nhưng nữ nhân khi ấy là một nữ hán tử tóc ngắn.
Nữ nhân chợt đỏ mặt trả lời :
- Là ta.
Là ta đó!! Bây giờ trông khác trước vậy sao?
Khiểm Thúy cùng Mặc Nhiên ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Ngũ Thiên Kiều.
Nàng tự nhiên giật mình và có chút chột dạ dù chẳng hiểu vì sao.
Cơ mặt như sượng lại vài nhịp vậy.
- Vương phi, người tệ thật đó.
Tỷ ấy hiền thục đáng yêu như vậy, người lại nhìn ra một nữ hán tử.
- Phải đó tiểu thư.
Ngoài Nhạc tiểu thư thì người rất ít bằng hữu nha.
Sao người có thể vô tâm vô phế như vậy?
Câu trước của Mặc Nhiên đã đành,câu thứ hai của Khiểm Thúy như một mũi tên cắm vào trái tim nhỏ bé của Ngũ Thiên Kiều.
Có phải tại nàng quá dễ tính với hai người này nên đang rơi vào hoàn cảnh bị bắt nạt không? Mà đúng như Khiểm Thúy nói, nàng suốt ngày quanh quẩn trong phủ, thi thoảng chạy qua chỗ Nhạc Thiên Y trò chuyện, nhàn rỗi thì vác chõng che tới ngủ ở Ngự Hoa