Beta: NKHA
????
Tống Hiền cảm thấy mình như đã chết. Giống như cái loại sống đi chết lại kia. Hắn rất muốn nói rằng bản thân kỳ thật không cần để ý đến chút tiền lẻ đó. Nhưng mà hắn không nói nên lời.
Hắn rất để ý!
Hắn thiếu điều muốn bay lên!
Hơn nữa, nếu lúc trước hắn có tám cọc tiền 50 vạn, thì hắn cũng có thể có được chiếc Black Beauty này!
QAQ!
"Đúng rồi."
Vinh Tình nhìn hắn, uống một ngụm nước.
"Nghe nói địa vị Thái tử gia của cậu hiện tại, có chút bấp bênh nhỉ?"
Tống Hiền lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc phản bác.
"Anh nghe được chỗ nào? Khẳng định là tin tức giả, vị trí này của tôi rất ổn!" Cha hắn chỉ có một đứa con trai là hắn thôi!
Dù vậy nhưng cũng khó mà nói được. Vinh Tình biết rõ một chút.
Với cái miệng lưỡi kia của ông Tống, anh cảm thấy nếu Tống Hiền cứ tiếp tục ngốc nghếch như vậy nữa, không chừng ông Tống sẽ lại nỗ lực tạo ra một đứa con trai hoặc là để Tống Hiền có được đứa cháu rồi bồi dưỡng. Rốt cuộc dù sao đi nữa, thì ông Tống đều có thể sống lâu trăm tuổi.
Tống Hiền quan sát vẻ mặt anh một chút. Hắn bắt đầu cảm thấy bất an. Chẳng lẽ, vị trí này của mình thật sự ngồi không vững nữa rồi sao?
"Anh, anh có phải biết cái gì hay không?" Tống Hiền bưng nước ấm lên, trên mặt mang theo một tia lấy lòng chân chó rót nước cho Vinh Tình.
Vinh Tình sờ cằm, không biết vì sao anh cảm thấy Tống Hiền ngốc nghếch này rất thân thiết?
Dù sao cũng lấy được một tập văn kiện từ tay ông Tống, Vinh Tình hữu nghị nhắc nhở.
"Cậu là đứa con duy nhất trong nhà, cậu ngẫm lại đi, ông già nhà cậu có thể để cậu kết hôn cùng một người đàn ông? Vậy cháu nội của ông ấy làm sao bây giờ?"
Tống Hiền sờ đầu, có chút xấu hổ nói: "Cái này, Tử Kỳ cũng đã thương lượng với tôi, bọn tôi có thể tìm người mang thai hộ!"
Đến đến!
Mau nhìn đi!
Ngốc quá chừng!
Vinh Tình vô cùng đau đớn: "Ý tưởng này của cậu rất nguy hiểm!"
"Sao lại nguy hiểm?" Tống Hiền dại ra.
"Trên mọi phương diện đạo đức luân lí đều rất nguy hiểm!" Nếu nói lời này ra ngoài, không sớm thì muộn cũng sẽ bị giọt nước miếng của mọi người làm cho chết đuối!
Vinh Tình tốt bụng nhắc nhở: "Tôi chỉ hỏi cậu một câu đơn giản, đến lúc đó đứa nhỏ muốn mẹ thì cậu làm sao?"
Tống Hiền không biết làm sao. jpg.
"Tôi không thể nói cho bé, con không mẹ mà chỉ có hai người ba sao?"
Vinh Tình xụ mặt: "Cho nên tôi mới nói ý tưởng này rất nguy hiểm."
"Nếu cậu muốn đứa nhỏ, vậy vì sao không kết hôn sinh con cùng một phụ nữ? Đứa nhỏ trưởng thành, bé khẳng định cũng biết bản thân có mẹ sinh, đến lúc đó lỡ như đứa nhỏ rối rắm thì sao? Bé đòi mẹ thì sao? Tình cảm của cậu cùng chồng của cậu chẳng phải sẽ tan vỡ?"
"Nhưng mà, khi bé trưởng thành hẳn là cũng có thể hiểu được cho chúng ta mà?" Tống Hiền không quá chắc chắn, thật cẩn thận phản bác.
Vinh Tình xua tay: "Vấn đề kia nói sau, lúc bé lớn lên ít nhất cũng đã là chuyện của 20 năm sau, cái đó ai biết được?"
"Chúng ta trước nói cái khác, cậu thật sự không thích phụ nữ?"
"Cũng không phải...." Tống Hiền do dự, "Lúc trước tôi cũng có yêu thầm bạn nữ trong lớp." Tuy rằng mối tình đó không bệnh mà chết rồi.
"Vậy cậu vì sao cứ một mực khăng khăng với Tiêu Tử Kỳ kia?" Vinh Tình ân cần dụ dỗ.
"Tôi cảm thấy, cậu ấy rất tốt." Tống Hiền suy nghĩ nửa ngày, thế nhưng vốn từ có chút nghèo nàn nên chỉ có thể thốt ra một câu như vậy.
Vinh Tình nhìn thấy. Được, có cơ hội rồi!
Anh lập tức truy hỏi.
"Tốt chỗ nào? Cậu liệt kê ra mười ví dụ đi."
Mười ví dụ?
Tống Hiền dại ra. Sau khi tốt nghiệp hắn đã lâu chưa làm qua loại đề bài nào chết chóc như vậy!
"Thì, thì người khá tốt, vừa thuần khiết vừa lương thiện, lớn lên cũng đẹp, còn, còn nỗ lực...." Tống Hiền lắp bắp bấm ngón tay nói mấy cái, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng. Muốn khen người khác khó như vậy sao?
Vẻ mặt Vinh Tình tức khắc đau kịch liệt.
"Cậu nhìn xem! Cậu nông cạn cỡ nào! Cậu căn bản không phải thích người ta!"
Tống Hiền mạnh miệng phản bác: "Tôi chỗ nào không thích người ta!"
Vinh Tình nói một câu ngắn chỉ ra trọng điểm*: "Cậu thèm thân thể của người ta!" Cái này giống đàn ông sao!
(*Nguyên văn là Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)
Cái, cái gì?!
Trên mặt Tống Hiền nhanh chóng nổi lên một mảng đỏ ửng, ánh mắt nhìn Vinh Tình phảng phất như thỏ con bị dọa sợ.
Vinh Tình, Vinh Tình sao có thể nói ra những lời như vậy!
"Bọn tôi là tình cảm thuần khiết!"
Tống Hiền đỏ mặt, nhanh chóng chứng tỏ sự trong sạch của mình! Hắn mới không có hạ lưu như Vinh Tình!
....
Mẹ nó chứ tình cảm trong sáng. Không thèm thân thể của người ta, cậu vẫn là đàn ông sao!
Vinh Tình thở dài một tiếng, bỗng nhiên phản ứng lại nhìn chằm chằm Tống Hiền hồi lâu.
"Cậu...." Ngữ khí anh chần chờ.
"Tôi làm sao vậy?" Tống Hiền theo bản năng nhích lại gần.
"Cậu không phải vẫn là xử nam đấy chứ?" Trong giọng nói Vinh Tình tràn ngập khẳng định. Anh cá một xe dưa chuột! Tống Hiền nhất định là xử nam! Nhìn bộ dạng ngây thơ này xem!
Ầm! Cả người Tống Hiền đều nổ tung!
Vinh Tình.... Vinh Tình quả thực không biết xấu hổ!
Hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, sau khi trái tim nhảy dựng xác định không có người chú ý tới bọn họ mới vội vàng nói một câu.
"Anh không cần trước mặt công chúng nói loại vấn đề này!" Quá ngại ngùng!
Vinh Tình nhìn bộ dạng như chim cút của hắn, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Được nha, anh cho rằng bá tổng đã đủ thảm không nghĩ tới Tống Hiền cũng như thế này! Đáng thương! Đầu năm nay đại gia không một ai đáng tin cậy, mấy người này vốn nên là người giỏi nhất, bởi vì giả thiết cốt truyện mà bị bạch liên hoa trói đến gắt gao.
Đây là cái thảm án cuộc đời gì vậy!
"Được, chúng ta không nói chuyện kia, giờ nói tới chuyện tình bạn thuần khiết của cậu." Vinh Tình giả vờ đứng đắn, lừa cho Tống Hiền ngốc nghếch thở phào nhẹ nhõm, trái tim thả lỏng cảnh giác.
Nhưng mà hắn vẫn phản bác một chút: "Bọn tôi không phải tình bạn mà là tình yêu."
Vinh Tình nâng cằm, híp mắt nhìn hắn: "Phải không? Cậu có chứng cứ không?"
Tống Hiền dại ra: "Muốn chứng cứ gì?"
Vinh Tình lắc đầu: "Cậu không được rồi em trai."
Anh lấy điện thoại ra, ý bảo Tống Hiền dựa đầu lại đây, Tống Hiền chần chờ ngước cổ qua. Vinh Tình khoe khoang bấm vào ảnh chụp trong điện thoại: "Thấy không? Đây là chứng cứ!"
Trên ảnh chụp, bầu trời đầy mây vô cùng rực rỡ nhưng cũng không thể so với hai người đàn ông nở nụ cười mê người đứng kề nhau trong bức hình, bọn họ thân thiết dựa vào nhau, kế bên là một chiếc Black Beauty mỹ lệ.
Cái này giống như một ngàn cây châm chui vào trong lòng Tống Hiền.
Hắn thất hồn phách lạc.
Hắn bắt đầu dao động.
Ánh mắt hắn mê mang.
Vinh Tình còn đang tẩy não cho hắn, đồng thời mở một tấm ảnh trân quý khác.
"Cậu nhìn đi, cậu ấy gửi lại cho tôi ảnh chụp như vậy, của cậu đâu? Cậu có sao? Tôi nói cho cậu nghe nếu cậu không thèm thân thể của người ta, vậy giữa