Beta: NKHA
????
Lâm Kích sửng sốt, chợt nở nụ cười nhẹ. Tiếng cười trầm thấp gợi cảm của cậu xuyên qua điện thoại truyền vào tai Vinh Tình.
Cười cái gì mà cười!
A a a a a a a a a!
Cho dù cậu cười dễ nghe như thế thì cũng không được!
Mau câm miệng lại cho papa!
QAQ.
Mất mặt!
Quá mất mặt!
Tôi tự kỷ đây.
Vinh Tình nhặt điện thoại lên, yên lặng giơ camera úp xuống mặt bàn.
Hừ, cậu vĩnh viễn sẽ không có khả năng thấy mặt papa nữa!
Lâm Kích thấy đối diện một màu đen nhánh, không hiểu sao càng buồn cười. Không biết vì sao, cậu giống như có thể tự bổ não ra bộ dạng Vinh Tình muốn trốn tránh hiện thực.
Thật đáng yêu.
Nhưng mà hiện tại đang phải đối mặt với một màu đen nhánh, cậu sợ nếu mình nói thêm điều gì không đúng nữa thì sẽ bị cúp điện thoại ngay nên rất săn sóc dời đề tài đi.
"Người đại diện gửi cho tôi xem một tin tức, hình như Tiêu Tử Kỳ lại tránh được một kiếp."
Trong tin tức đó, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện bóng dáng Tiêu Tử Kỳ.
Vinh Tình lật điện thoại lại, "Cái gì?"
Sao có thể? Tiêu Tử Kỳ đã say thành như vậy rồi mà!
Lâm Kích thấy anh lộ mặt, nỗ lực không để ánh mắt mình nhìn tới vành tai đỏ hồng của Vinh Tình.
"Không rõ lắm, nhưng gã xác thật đã thoát được, người này rất kì quái."
Đương nhiên là kỳ quái!
Đây chính là vai chính trong nguyên tác!
Từ từ... Vinh Tình trầm tư một chút.
Chẳng lẽ bởi vì cái này?
Bởi vì bạch liên hoa là vai chính tuyệt đối trong sách sao?
Nhưng mà dù cho là vậy thì vẫn không thể giải thích được vì sao gã có thể hoàn hảo không tổn hại gì mà bước ra khỏi căn phòng đó.
Người được thuê cũng nói, cả ba tên giám đốc bên trong đều ăn đồ trợ hứng, lúc ném vào cũng đảm bảo rằng Tiêu Tử Kỳ đã say đến mức giống bùn lầy.
Dưới loại tình huống này, sao Tiêu Tử Kỳ có thể chạy thoát?
Vinh Tình đang suy nghĩ gì vậy?
Thấy anh không nói gì, Lâm Kích bỗng nhiên nhíu mày. Chẳng lẽ Vinh Tình còn nhớ thương Tiêu Tử Kỳ?
Hmm... không cho!
Cậu trầm mặc một lát, rồi ra vẻ bình thản nhảy qua đề tài khác.
"Chuyện của gã có người đại diện của tôi nhìn chằm chằm rồi, hai trợ lý cũng ở đây, gã hẳn là sẽ không động tay động chân gì được đâu. Nhưng còn anh, tôi xem tin tức thấy thủy cung của anh cắt băng khai trương, chúc mừng."
Quả nhiên suy nghĩ của Vinh Tình cũng chạy theo.
Trên mặt anh có một chút đắc ý.
"Đúng vậy, phải bắt đầu kiếm tiền rồi, chờ đến khi cậu rảnh tôi sẽ dẫn cậu đến chơi!"
Bao hết thủy cung luôn!
Vung tiền như rác!
Cũng chỉ có bá tổng như anh mới có thể làm được chuyện như vậy!
Lâm Kích vừa nghe được lập tức nghĩ tới giang sơn Vinh Tình đã từng nói. Lần này cậu dứt khoát đồng ý, "Được, tôi sẽ rút thời gian ra chờ anh dẫn tôi đi chơi."
Cậu hơi mỉm cười nhìn màn hình, "Bệ hạ của ta."
Video trò chuyện kết thúc, Vinh Tình lập tức tê liệt ngã xuống ghế giống như một con mèo.
Chân, chân mềm rồi!
Đây là niềm vui của bao dưỡng sao?
Tiểu chó săn càng ngày càng hoang dã!
"Không được, cứ tiếp tục như vậy mình khẳng định sẽ bị nổ chết, phải nghĩ biện pháp...."
Nghĩ cái rắm!
Phong ấn ngu ngốc!
Nghĩ đến cái này Vinh Tình liền nhớ đến cái phong ấn thiểu năng trí tuệ kia.
Lãnh chứng xong mới có thể giải được phong ấn để sinh hoạt về đêm, không phải thiểu năng trí tuệ thì là gì!
Tôi đã chết.jpg
Mặt Vinh Tình không biểu cảm nghĩ. Lĩnh chứng quan trọng như vậy, hơn nữa cả đời chỉ có một lần, nhưng liệu có ai không yêu tiền của bá tổng mà lại yêu con người của bá tổng cả đời không?
Tôi không biết!
Được, mình suy nghĩ xong rồi.
Chỉ cần một ngày mình vẫn là bá tổng vung tiền như rác, thì chắc chắn không có khả năng kiếm được tình yêu đích thực!
Đây là sự nguyền rủa với kẻ có tiền sao!
Ánh mắt Vinh Tình dại ra.
Tại sao lại như vậy, rõ ràng có tiền cũng là một chuyện vui sướng mà!
Không được!
Vinh Tình dứt khoát lật người đứng dậy.
Mình không thể sa đọa như vậy!
Sinh hoạt của kẻ có tiền phải nên vui sướng! Để ngẫm lại xem, làm sao để trải nghiệm được cảm giác vui sướng này đây?
Mặt Vinh Tình không biểu cảm tự hỏi một giây đồng hồ.
Cái tên Tống Hiền ngu ngốc kia cũng đã gặp rồi, còn khoe giàu vả mặt hắn nữa.
Vậy chọn Cao Gia Hiên đi!
Đến lúc làm cho cái tên Vinh Tình này trở thành bóng ma tâm lý của các Thái tử gia rồi!
Sau khi buổi thử vai của kết thúc.
"Cậu không lấy được?"
Vẻ mặt người đại diện kinh ngạc, "Cậu vậy mà không lấy được nhân vật này?"
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tử Kỳ trắng bệch đứng trước mặt hắn, bộ dạng lung lay sắp ngã thoạt nhìn làm cho người khác thương tiếc.
Người đại diện lại giống như không nhìn thấy, chỉ lặp lại lần nữa.
"Sao cậu không lấy được nhân vật này? Diễn xuất của cậu tốt như vậy...."
Hắn có chút bực bội.
Kịch bản mới lần này của đạo diễn Thăng là do hắn hỏi thăm nhiều nơi mới biết, tuy rằng không chắc được một trăm phần trăm nhưng cũng nắm chắc được tám phần sau khi quay xong kịch bản này là có thể hot lên.
Trước kia Tiêu Tử Kỳ chỉ đi theo con đường chương trình truyền hình, đây là lúc để chuyển hình tượng, kế hoạch xã giao của hắn đều đã làm rất tốt!
Thậm chí bởi vì để nắm chắc được nhân vật này, mấy kịch bản khác hắn đều không nhận!
Hiện tại Tiêu Tử Kỳ nói với hắn không lấy được?
Mắt thấy sắc mặt người đại diện ngày càng khó coi, trong lòng Tiêu Tử Kỳ buồn bực muốn chết.
Nếu không phải bởi vì tên này, thì sao gã có thể tùy tiện lãng phí cơ hội xoát hảo cảm của hôm nay được!
Nếu không thì hiện tại gã đã sớm xoát xong độ hảo cảm với đạo diễn, nhân vật này không phải sẽ nắm chắc được sao!
Trong lòng buồn bực muốn chết nhưng mắt Tiêu Tử Kỳ rất nhanh đã ngưng tụ ra nước mắt.
"Anh, em cũng không biết nữa, em cảm thấy mình đã rất nỗ lực, tối hôm qua anh ngồi xem kịch bản cùng em trễ như vậy. Thực xin lỗi anh, đều do em vô dụng."
Gã than thở khóc lóc nhìn người đại diện.
Lời người đại diện muốn nói kẹt lại trong cổ họng.
"Được rồi, diễn xuất của cậu đã đủ tốt, để tôi nghĩ biện pháp khác."
Chỉ là đoàn đội bên công ty phải sa thải, e rằng phải tốn không ít miệng lưỡi.
Lúc nhận được tin nhắn của Vinh Tình, Cao Gia Hiên đang vội đến sứt đầu mẻ trán.
Không biết tại sao mà mấy công ty không tồi bình thường cũng hay lui tới bỗng nhiên thọc cho hắn mấy đao sau lưng. Hơn nữa có mấy đứa con riêng của lão già họ Cao đó quấy phá, hắn bận đến mức miệng cũng bị phồng rộp.
Tuy vậy, vừa nghe Vinh Tình muốn gặp mặt hắn vẫn chừa ra một khoảng trống. Dù sao trong lòng hắn vẫn còn hy vọng có thể được hợp tác cùng Vinh Tình, sớm bắt được gia sản của ông già vào trong tay.
"Sao cậu lại có bộ dạng này?"
Vinh Tình mới vừa đi vào văn phòng liền tháo mắt kính xuống, nhìn chằm chằm quầng thâm mắt của Cao Gia Hiên.
Nhìn vành mắt đen này đi, không tăng ca thêm giờ trong một tuần thì tuyệt đối không có được.
Cao Gia Hiên cười khổ một tiếng.
Hắn gọi trợ lý tới pha một ly cà phê cho Vinh Tình, sau đó mới buồn bực nói.
"Gần đây không biết tại sao mà có ba công ty hợp tác không tồi lại đi gây sự với công ty tôi." Hắn thuận tiện kể khổ.
Vinh Tình suy nghĩ, ba công ty?
"Có phải cậu nói mấy công ty này không?" Anh nói ra mấy cái tên.
Cao Gia Hiên sửng sốt: "Sao cậu lại biết?"
"Ngay cả cái này mà cậu cũng không biết?"
Vinh Tình tấm tắc hai tiến, tiện tay mở một cái tin tức ra.
"Tự cậu nhìn đi."
Cao Gia Hiên nhận