Beta: NKHA
????
Một giờ sau.
Tại nhà ăn ngoài trời xa hoa ở tầng cao nhất.
Một vầng trăng tròn cao cao treo trên bầu trời, cho dù là đèn neon lộng lẫy cũng không thể làm nó kém đi nửa phần. Ánh trăng sáng tỏ chiếu trên gò má của người đàn ông ngồi bên bàn ăn, càng làm dung nhan tuyệt mỹ của anh thêm tinh xảo mê người, ngay cả cặp đôi ngồi cách hai bàn cũng như mất hồn gắt gao nhìn chằm chằm không rời, muốn biết là tên chó nào đã hái được người đàn ông tốt như vậy.
Vinh Tình hài lòng phát hiện ánh mắt xung quanh đều bắn lại đây, anh bình tĩnh lựa món ăn mình thích trên thực đơn lại nhờ vào sức quan sát siêu mạnh tìm được món ăn yêu thích của Lâm Kích trong cốt truyện, sau khi gọi xong anh ngồi ngay ngắn chờ tiểu chó săn đẹp mắt đến.
Lúc Lâm Kích đi tới chính là nhìn thấy một màn như này.
Cái tên Vinh Tình kia đẹp đến mức ánh trăng cũng kém hắn ba phần, hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia chờ đợi, làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng đều vì cái này mà động tâm.
Nhưng mà, không bao gồm cậu.
Lâm Kích mang khẩu trang ngồi xuống, đè thấp giọng nói.
"Anh có biết tuy rằng tôi không nổi danh nhưng tôi cũng làm diễn viên được mười năm rồi, rất dễ bị người khác nhận ra."
Cậu xuất thân từ ngôi sao nhí, không thiếu cảnh nổi tiếng kinh điển nhờ đóng phim truyền hình, bộ dạng của cậu cũng coi như rất nổi tiếng trong nước.
Mà tên Vinh Tình này vậy mà lại để cậu tới nhà ăn ngoài trời?
Vinh Tình cũng phát hiện bản thân tính sai.
Tiểu chó săn đi tới đâu người bên cạnh lập tức dời tầm mắt.
Làm gì vậy? Chẳng lẽ anh không đẹp bằng tiểu chó săn sao?
Tức giận! Nhưng mà anh vẫn nỗ lực duy trì phong độ.
"Không sao, cậu không thích thì để bọn họ đem cái bình phong lên che là được."
Anh gõ lục lạc trên bàn, tức thì một phục vụ lặng yên không tiếng động đi đến, Vinh Tình thấp giọng dặn dò vài câu, phục vụ liền gật đầu rời đi.
Một phút sau, ở vị trí của bọn họ chậm rãi xuất hiện bốn cái bình phong giống thủy tinh lại giống pha lê, ngăn cách tầm mắt của người ngoài.
Lâm Kích thở phào nhẹ nhõm, tiện tay tháo khẩu trang, mũ cùng kính xuống
.
Một gương mặt đẹp trai làm Vinh Tình vô cùng thưởng thức bất ngờ xuất hiện trước mắt.
Oa~
Vinh Tình hét lên một tiếng trong lòng.
Giá trị của nhan sắc này, anh rất thích!
Lâm Kích cùng bá tổng anh xuyên thành hoàn toàn là hai loại khác nhau.
Loại như bá tổng thoạt nhìn có chút thanh nhã, trong đó lại mang theo cảm giác đẹp trai lạnh lẽo khó tiếp cận;
Mà loại như Lâm Kích lại có gương mặt mang tính xâm lược, cả thân hình đều là loại đàn ông hoang dại.
Nói chút đạo lý, người giống như hắn tất nhiên là thích Lâm Kích, vừa thấy liền biết là người thành thực!
Nhận ra ánh mắt vô cùng có tính xâm lược của Vinh Tình cằm Lâm Kích hơi nâng lên, gương mặt sắc bén đụng phải ánh mắt anh.
Vinh Tình cơ hồ là theo bản năng dời tầm mắt đi, Lâm Kích hài lòng.
Nhưng cậu không biết Vinh Tình trên thực tế đang cắn khăn tay nhỏ.
Má! Đều do cái khế ước kia!
Bằng không anh hiện tại đã ngủ với loại cực phẩm như vậy rồi!
Mắng chửi trong lòng như vậy nhưng Vinh Tình cũng không có biểu hiện quá mức trên gương mặt.
Anh thật sự chỉ thưởng thức bộ dạng Lâm Kích vài lần, giống như chỉ ăn cơm cùng Lâm Kích.
Nhưng mà trừ cái này ra thì động tác dư thừa một chút cũng không có. Không hề nhân cơ hội sờ tay nhỏ, càng không có chuốc rượu. Cái này làm cho Lâm Kích lúc trước chuẩn bị tốt 108 cách phòng sói cảm thấy càng thêm hồ đồ.
Đặc biệt là lúc món ăn được đưa lên, cậu nhìn đồ ăn được phân chia rõ ràng trước mắt hiển nhiên đều là món ăn bản thân thích, lại nhìn món ăn trước mặt Vinh Tình hoàn toàn khác khẩu vị, trong đầu cậu bắt đầu tan rã giống như hồ nhão.
Cái tên Vinh Tình này thật sự kêu cậu tới ăn bữa cơm mà thôi?
Còn tri kỷ đến mức gọi mấy món ăn cậu thích như vậy?
Thẳng đến khi ăn xong một bữa cơm Lâm Kích phát hiện, bản thân ngoài không quen với việc đắm chìm trong ánh mắt quá mức nóng bỏng thì còn lại rất thoải mái?
Hơn nữa cậu thậm chí còn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Vinh Tình còn khiến cậu cảm thấy rất hưởng thụ?
Viên đạn bọc đường dùng được như vậy sao?
Vinh Tình không biết cậu suy nghĩ cái gì, rượu đủ cơm no đôi mắt cũng cũng thỏa mãn, anh rất tự nhiên thanh toán hóa đơn rồi lại thân thiết hỏi Lâm Kích.
"Tôi chạy xe tới, cậu có muốn tôi chở về không?"
Cậu mau nói muốn đi! Tôi sẽ cho cậu thấy siêu xe này của tôi!
Là loại quý nhất trong gara!!!
Lâm Kích vừa nghe lại lập tức cảnh giác.
Chở cậu? Vinh Tình chẳng lẽ là đánh cái chủ ý này?
"Không cần, trợ lý của tôi đưa tôi tới, anh ấy còn đang đợi tôi."
Lâm Kích thuận miệng nói dối, phát huy kỹ thuật diễn xuất có được qua mười năm, tự nhiên bịa ra.
Vinh Tình xác thật cũng tin. Thật à? Minh tinh mà, khẳng định ra ngoài đều do trợ lý đưa đón, quá bình thường.
Tuy rằng đáng tiếc không thể thổi phồng siêu xe của mình nhưng tương lai còn dài!
Tiêu sái chào Lâm Kích, Vinh Tình vỗ mông đi đến siêu xe của mình tương thân tương ái.
Tiểu chó săn tuy tốt nhưng không thể so được với siêu xe, có thể dùng ngay lập tức!
Lâm - thật ra không có trợ lý đưa đón, đáng thương bị bỏ tại chỗ - Kích lại lần nữa thấy được sự dứt khoát của Vinh Tình, lần đầu tiên cậu nổi lên nghi ngờ đối với phán đoán của mình.
Lỡ như, lỡ như Vinh Tình thật ra không cảm thấy hứng thú với chính mình thì sao?
Vậy chẳng phải cậu lãng phí một bữa cơm còn bỏ lỡ một lần đi nhờ xe?
Mặc kệ có phải sự thật hay không nhưng tóm lại gió đêm lạnh run như vậy, bản thân giống như tên ngốc đứng đây là sự thật không thể chối cãi.
Lâm Kích mặt không thay đổi suy nghĩ.
Cuối cùng Lâm Kích vẫn tự mình đón xe về nhà.
Cậu vừa mới chuẩn bị mở cửa bước vào bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, theo bản năng đóng cửa lại.
Giây tiếp theo giọng nói lắp bắp truyền đến từ phía sau.
"Lâm Kích, cậu, cậu đêm nay sao muộn vậy mới về, là đi gặp anh Vinh sao?"
Anh Vinh là cái xưng hô nghịch thiên gì vậy?
Lâm Kích mặt không thay đổi xoay người, quả nhiên, người có thể tự nhiên gọi hai chữ anh Vinh còn không phải Tiêu Tử Kỳ thì là ai?
"Tôi đi đâu hình như cũng không cần thiết phải báo cáo với cậu nhỉ?"
Lâm Kích châm chọc lộ ra vẻ mặt cay nghiệt, "Tuy rằng chúng ta có chung người đại diện nhưng tôi nhớ rõ cậu cũng không có tư cách quản tôi."
Trên gương mặt nhỏ của Tiêu Tử Kỳ tràn ngập vô tội, nghe cậu nói vậy đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức giải thích.
"Lâm Kích, cậu đây là trách tôi đoạt người đại diện sao? Cái này thật ra không phải như thế! Người đại diện vẫn là của cậu, tôi chỉ là một diễn viên không đáng chú ý trong tay hắn thôi, người đại diện vẫn coi trọng cậu nhất tôi không có ý tứ muốn đoạt hắn với cậu."
Ngoài miệng nói thật dễ nghe.